Chương 29: Chương 29

Đi xuống tầng dưới, mẹ Trương đã làm xong cơm sáng. Sau khi sợi mì chín thì tráng qua nước lạnh, bên trên bỏ tương mè, trứng luộc và sợi dưa chuột, thanh mát nhẹ nhàng khiến người ta nhìn mà muốn ăn.

Lúc ăn cơm xong thì vẫn rất sớm, Vương Văn Quảng thấy vợ mặc váy cũ của bảy năm trước, đương nhiên vẫn xinh đẹp thướt tha.

Nhưng anh nhìn quần áo mới tinh trên người mình và con, trong lòng rất khó chịu. Đúng lúc hôm qua anh vừa lấy được một khoản tiền nhuận bút, vẫn chưa kịp đưa cho Triệu Trân Trân, bèn đề nghị đến cửa hàng bách hóa đi dạo.

Bởi vì lần trước lấy được không ít phiếu từ chỗ mẹ chồng. Mặc dù những phiếu này đều do đơn vị phát, mẹ chồng bác sĩ Tào cũng không tiêu tiền, nhưng thời buổi này thiếu hụt vật tư, thả phiếu gì ra đều có người tiêu tiền mua. Triệu Trân Trân tính toán, dựa theo giá thị trường, những phiếu đó ít nhất phải có trị giá năm sáu mươi tệ, cô muốn không tiêu đồng nào, vậy thì quá phi lý rồi.

Cho nên sớm suy nghĩ mua chút quà nhỏ cho cha mẹ chồng, bèn đồng ý.

Vương Văn Quảng dẫn cả nhà đến cửa hàng trang phục nữ trước, đã chọn trúng chiếc váy liền mới nhập, anh bảo vợ mau chọn một màu mình thích để thử xem.

Triệu Trân Trân tỉ mỉ nhìn kiểu dáng, cổ chữ V, vải trước ngực đan chéo, bóp eo, có đai lưng nhỏ, đúng là mang phong cách tây hơn chiếc váy trên người cô. Nhưng mà, cô sờ vải vóc, cũng chỉ là vải mỏng bình thường, ở xưởng của cô chất vải như vậy năm tệ một mét, một chiếc váy dùng nhiều nhất hai mét vải, vậy mới chỉ có mười tệ! Chiếc váy này đòi ba mươi tệ!

Cô chọn một chiếc váy hoa nhí màu lam nhạt, đi ra từ phòng thử quần áo, Vương Văn Quảng nhìn không rời mắt.

Vương Văn Quảng lập tức móc túi muốn mua, bị Triệu Trân Trân cản lại, cô thấp giọng nói: “Đắt quá! Em nhớ kiểu dáng này rồi, về xưởng mua chút vải bông, bản thân cũng có thể làm!”

Nói xong dẫn mấy đứa Kiến Xương và Kiến Dân quay đầu bước đi.

Vương Văn Quảng rớt ở phía sau cùng, vẫn bỏ tiền mua.

Triệu Trân Trân chọn tới chọn lui, cảm thấy đồ rẻ thì cha mẹ chồng xem thường, đồ đắt thì cô không mua nổi, phải làm sao đây? Cô lượn một vòng, lại chạy đến cửa hàng quần áo, chỉ nhìn trúng quần áo của người già, định làm quần áo cho cha mẹ chồng.

Nhưng làm quần áo cần thời gian, lần này đến nhà không mang gì cũng không ổn. Vẫn là Vương Văn Quảng làm chủ, mua hai chiếc kính lão được làm tinh tế, năm tệ một chiếc, tiêu mười tệ.

Lại đến cửa hàng thực phẩm mua hai túi điểm tâm, mua mấy ký đào vàng ở ven đường.

Cả nhà lớn nhỏ chạy tới nhà tập thể của bệnh viện Bình Thành, đã hơn mười giờ trưa.

Vương Giá Hiên bận rộn tỉa cành cho tường vi dưới tường ở trong sân, bác sĩ Tào thì bận tiếp khách.

Mấy ngày trước Triệu Trân Trân nhổ trồng mấy cây tường vi, bởi vì chú tâm chăm sóc nên đã mọc rất tốt. Cô đi tới lên tiếng chào Vương Giá Hiên, nói: “Cha, mấy chậu hoa của con đều sống, có phải mùa thu sẽ có thể nở hoa không?”

Vương Giá Hiên rất vui vì trong lại thêm một người thích làm vườn, mặc dù trước đây bình thường tường vi không ra hoa, vẫn nói: “Nếu nuôi tốt sẽ nở hoa, nhưng mà phải đợi sang năm mới có thể nở nhiều hơn!”

Cô bế nhóc Kiến Minh vào trong nhà, một cô gái mặc váy liền màu tím thấy cô đi vào, cười mỉm đứng lên.

Triệu Trân Trân sửng sốt, rất nhanh nhớ ra đây là Thẩm Lỵ Lỵ.