Đề nghị này của anh ta, khiến khẩu phần lương thực của mọi người càng ít hơn. Chuyện này vẫn chưa phải chuyện làm người ta tức giận nhất. Trong trường ngoài giáo viên ra, còn có không ít nhân viên giảng dạy. Lãnh đạo lớn nhỏ như đoàn đảng ủy cũng có mấy chục người, khẩu phần lương thực của những người này lại không trừ, bạn nói xem có đáng ghét hay không?
Mọi người đang nói chuyện náo nhiệt, vợ của Vương Văn Quảng là Triệu Trân Trân đi xuống từ tầng hai.
Cô là người phụ nữ trẻ có vóc dáng thon thả. Cho dù cô mới sinh không lâu, phần eo cũng không có sẹo lồi khó coi. Bởi vì ở nhà, thời tiết lại thật sự rất nóng, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hoa màu hồng, độ dài khó khăn lắm mới tới đầu gối.
Triệu Trân Trân cười quyến rũ với chồng, vẫn chưa mở miệng nói chuyện, phòng khách đã đột nhiên trở nên im ắng.
Cô bước nhanh mấy bước đến bên cạnh chồng, dùng giọng nói rất nhỏ mà bảo: “Văn Quảng, sắp mười giờ rồi, sáng mai anh còn có tiết đúng không?”
Vương Văn Quảng cưng chiều nhìn cô vợ nhỏ của mình, cười ha ha hai tiếng, nói: “Hôm nay chúng ta tới đây thôi, hôm khác lại tụ họp!”
Người đang ngồi đều là người thông minh, Vương Văn Quảng vâng lời vợ sau răm rắp, đây cũng không phải là bí mật gì. Mọi người đều cười ha hả, nhanh chóng rời chỗ bỏ đi.
Giúp việc nhà họ Vương vội vàng thu dọn phòng khách lộn xộn. Vương Văn Quảng đi theo vợ tới tầng hai. Trên giường gỗ lớn trong phòng, có đứa bé mới hai tháng đã ngủ.
Vương Văn Quảng nhìn gương mặt trắng nõn của con trai nhỏ, trong lòng hơi xao động. Anh xoay người ôm chặt vợ, nhỏ giọng nói câu gì đó khiến Triệu Trân Trân thẹn thùng, nhưng cũng không phản đối đề nghị của chồng.
Sau một cuộc mây mưa, Triệu Trân Trân kéo anh chồng mệt mỏi muốn ngủ, nói: “Văn Quảng, có chuyện này em phải nói với anh!”
Vương Văn Quảng mở mắt, dùng tay vuốt sợi tóc rơi trên trán của vợ, hỏi: “Chuyện gì?”
Triệu Trân Trân tựa vào lòng chồng, nghiêm mặt nói: “Các anh muốn nói chuyện học thuật cũng không sao, nhưng những chuyện đảng ủy như hôm nay vẫn nên ít nói thì tốt hơn. Khoa trưởng khoa Tiêu Thụ của công xưởng chúng em, bởi vì nói lời không nên nói bị người ta nghe thấy, hôm sau đã bị viết lên báo chữ to. Trong xưởng lập tức cắt chức của anh ta, cũng không cho về quê, còn không biết sẽ xử lý như thế nào! Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, nói không chừng bước tiếp theo sẽ càng nguy hiểm. Anh mượn cớ con còn nhỏ không thể ồn ào, sau này đừng tổ chức tụ họp cuối tuần nữa nhé?”
Vương Văn Quảng có bộ não làm nghiên cứu khoa học, không có hứng thú về chính trị lắm. Anh cảm thấy Triệu Trân Trân cái gì cũng tốt. Con người cô ấy à, rõ ràng là cô vợ nhỏ xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng nghĩ đến đấu tranh chính trị.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan tới công việc của Triệu Trân Trân.
Ban đầu Triệu Trân Trân đi theo cả nhà chú họ vào thành phố. Đầu tiên là cô làm giúp việc một năm cho nhà chú họ, mỗi ngày trông trẻ, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh. Đợi đến năm thứ hai xưởng bông nhà nước tuyển nhân viên tạm thời, mặc dù cô chỉ có trình độ văn hóa tiểu học, chú họ vẫn nhờ người nhờ quan hệ nhét cô vào.
Lúc đầu khom lưng làm việc trong phân xưởng, bởi vì là người học nghề, giáo viên quở mắng cũng là chuyện không thể thiếu. Mỗi ngày trôi qua mệt mỏi hơn làm giúp việc.