Nguyễn Dao nhún vai: "Giống như đứa nhỏ ba tuổi không ăn được đồ thì đi mách lẻo, so sánh như vậy thì cô đúng là tương đối có tiền đồ thật."
"Phụt ——"
Nghe Nguyễn Dao nói, Ôn Bảo Châu và Lâm Ngọc ở góc đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
Ngay sau đó, tiếng cười của Đinh Văn Lâm cũng vang lên bên cạnh.
Thẩm Văn Thiến: "…"
Cảm thấy bị khinh bỉ.
Tức quá.
Gió đêm thổi tới, cây du ngoài sân xào xạc, ánh trăng lớn chiếu vào, trong căn phòng đơn sơ không có chỗ nào có thể ẩn nấp.
Nguyễn Dao nhìn thoáng qua hoàn cảnh rách nát xung quanh, nuốt miếng trứng vịt muối cuối cùng xuống.
Đây là quả trứng vịt muối cuối cùng rồi.
Từ thủ đô lên đường cho đến bây giờ, cô mới được ăn một bữa cơm phần và một bữa sủi cảo.
Những lúc khác thì cũng giống như những người khác, gặm bánh cao lương, hoặc là nấu cháo rau dại, mỗi bữa chỉ được ăn no năm sáu phần.
Có lúc nửa đêm canh ba bị đói đến tỉnh giấc, cảm giác ấy thực sự không dễ chịu.
Cũng may từ nhỏ cô đã chịu không ít khổ sở, hơn nữa cũng là cô chủ động lựa chọn đến biên giới làm thanh niên tri thức nên không có gì để oán giận.
Chẳng qua cô vẫn phải tìm cách để sống tốt hơn ở thời đại này.
Quan trọng hơn là dẫn dắt mọi người sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nghĩ đến đây, cả người Nguyễn Dao tràn đầy năng lượng.
Lúc này Nguyễn gia đang tổ chức hội nghị gia đình lần thứ hai.
Không giống như lần trước, lần này ba người con dâu được phép đến cuộc họp.
Triệu Hương Lan ngồi ở vị trí phía trên, mắt đậu xanh đảo qua ba người con dâu: "Chuyện nhà chúng ta muốn thu nhận một thanh niên tri thức, các con đều biết cả rồi chứ?"
Ba người Lâm Thu Cúc, Dương Trân Trân, Hồng Thắng Nam đồng loạt gật đầu.
"Biết thì tốt, đừng nhìn thấy cô ta còn trẻ, nghe cha mẹ cô ta nói cô ta có rất nhiều tâm tư, đến lúc đó các con cũng đừng để bị cô ta lừa bán đi đấy."
Triệu Hương Lan dặn dò mấy người con dâu: "Chờ cô ta tới, sau này việc nhà sẽ do cô ta làm, mấy người các con phụ trách giám sát cô ta. Nếu cô ta không làm việc, các con lập tức báo cáo với mẹ, biết chưa?"
Ba người liếc nhìn nhau, lại gật đầu: "Biết rồi ạ."
Triệu Hương Lan tổng kết lại với mọi người: "Chúng ta phải đối mặt với một kẻ thù xảo quyệt, tất cả mọi người đều phải lên tinh thần để canh chừng cô ta cho mẹ, cô ta làm gì nói gì cũng phải nói với mẹ, ngay cả đánh rắm cũng phải nói với mẹ!"
Nguyễn Hưng Quốc gật đầu: "Mẹ yên tâm, Nguyễn Dao đánh rắm thì con sẽ là người đầu tiên nói với mẹ."
Những người khác: "…"
Nguyễn Hưng Khang vốn có dáng vẻ không yên lòng, lúc này nghe được lời này của đại ca cậu ta, suýt chút nữa bị sặc nước bọt: "Đúng rồi, mẹ định sắp xếp cho thanh niên tri thức Nguyễn ở đâu?"
Triệu Hương Lan thản nhiên nói: "Để cho nó ở phòng củi là được rồi." Một con nhỏ gian xảo còn muốn ở chỗ tốt nào?
Nguyễn gia có tổng cộng bảy phòng, hai vợ chồng Triệu Hương Lan một phòng, bốn đứa con trai mỗi người một phòng, còn lại hai gian một là nhà chính dùng để ăn cơm và tiếp đãi người khác, một là dùng để đặt lương thực củi và các đồ linh tinh khác.
Nguyễn Hưng Khang từ chối cho ý kiến.
Vậy mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi.
Ngày hôm sau, Nguyễn Dao thay thường phục quân đội, tóc được chải bện thành hai bím tóc.
Cô nhìn mái tóc vàng xơ xác trong gương, nghĩ thầm lúc quay về nhất định phải tranh thủ thời gian cắt tóc.
Tóc khô và không có chất dưỡng chất là một chuyện, quan trọng nhất là ở đây thiếu nước, đun sôi nước cũng không tiện nên để tóc ngắn sẽ tiện hơn.
Ôn Bảo Châu rửa mặt đi vào, nhìn cô mặc thường phục quân đội, không khỏi tò mò nói: "Nguyễn Dao, hôm nay cô không cần đi làm sao?"
Nguyễn Dao gật đầu: "Tôi và đội trưởng Hồ đến công xã bên kia làm chút chuyện."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng đội trưởng Hồ gọi người.
Nguyễn Dao vội vàng đeo túi quân dụng đi ra ngoài, trong tay còn cầm bánh cao lương chưa kịp ăn xong.
Đi tới cửa, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn của con ngựa đen Hắc Trân Châu chặn ở cửa.
Đội ngũ sản xuất có tất cả ba chiếc xe ngựa, hai con ngựa già màu nâu, chỉ có con Hắc Trân Châu này thuộc lứa trẻ.
Đội trưởng Hồ rất yêu quý Hắc Trân Châu, bình thường không dễ dàng tùy tiện để cho nó làm việc, hôm nay vội vã đánh Hắc Trân Châu đi, có thể thấy ông ấy coi trọng như thế nào.
Nguyễn Dao đi qua, sờ sờ lông ngựa đen nhánh của Hắc Trân Châu, đút bánh cao lương còn lại vào bên miệng nó.
Hắc Trân Châu ăn bánh cao lương xong, sau đó cọ đầu hai cái vào tay cô.
Lần trước đi bộ mất khoảng một giờ, lần này đi xe ngựa chỉ mất hai mươi phút đã đến công xã.