Chương 33: Công xã 4

Chỉ thấy vách tường của sân bị sập, cửa của sân thì không biết nằm đâu rồi, các góc tường thì đầy rêu xanh và mạng nhện.

Phòng thì có rất nhiều, tổng cộng tám phòng, nhưng có hai đến ba phong có vết cháy, một phòng thì mái hiện sụp, bên trong cỏ dại mọc rất nhiều.

Ưu điểm duy nhất chính là cách đó không xa có một cái giếng, về sau gánh nước thực sự rất tiện.

"Nơi này tan nát như vậy, sao có thể cho người ở được chứ?" Thẩm Văn Thiến là người đầu tiên oán giận nói.

Tuy rằng Lâm Ngọc tuy rằng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cũng ghét bỏ.

Đội trưởng Hồ ho khan một tiếng: "Nhà này là của phú nông trước khi bóc lột nông dân, xã viên chống đối địa chủ năm ấy rất kích động nên đốt luôn phòng.”

Nếu tường không đổ, làm sao tới lượt thanh niên tri thức bọn họ ở?

Nguyễn Dao cười nói: "Thanh niên tri thức chúng tôi xuống nông thôn là tới tiếp thu giảng dạy của bần nông và trung nông, có cái mái hiên có thể che chắn mưa gió là được, nhưng mà có mấy căn phòng mái hiên bị sập, không biết trong thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ, có thể nhờ xã viên hỗ trợ sửa chữa một chút không, tôi lo lắng sau này sẽ ảnh hưởng tới mọi người."

So với hai người Thẩm Văn Hiến và Lâm Ngọc, đội trưởng Hồ cảm thấy Nguyễn Dao mộc mạc hiểu chuyện hơn nhiều, huống chi về sau phòng cũng có người ở, sớm hay muốn đều phải sửa chữa.

Vì thế ông rất hào phóng đáp ứng, còn nói: "Tôi sẽ nhờ xã viên lại đây quét dọn, ngoài ra sẽ dùng tấm ván gỗ làm cho các người cái giường và kệ bếp đơn giản."

Nguyễn Dao vội vàng cảm ơn: "Vẫn là đội trưởng Hồ suy nghĩ chu đáo, thực sự cảm ơn đội trưởng Hồ."

Đội trưởng Hồ xua tay, đi ra ngoài chọn mấy người con gái, bảo các cô đi vào hỗ trợ quét dọn, còn chọn một vài thợ thủ công, rồi vội vàng đóng giường gỗ và kệ bếp.

Nhiều người thì dễ làm việc, tất cả đồ đạc đều được chuẩn bị xong trước khi trời tối.

Nhóm xã viên cực kỳ nhiệt tình, còn cho bọn họ củi đốt, còn đưa cả nồi sắt to ở nhà ăn trước kia cho bọn họ dùng.

Sau khi tiễn nhóm xã viên, mọi người bắt đầu đun nước rửa mặt.

Phái bên này làm thành một chiếc giường chung to, mọi người chen chúc ở trên một cái giường.

Nguyễn Dao lấy chăn bông của mình ra: "Tối nay tôi ngủ ở bên ngoài."

Thẩm Văn Thiến lại bắt đầu gây hấn: "Dựa vào cái gì cô được chọn trước? Tối nay tôi cũng muốn ngủ bên ngoài."

Nguyễn Dao nhún vai: "Được thôi, nhưng đừng nói tôi không nhắc nhở cô, Taratu gần với thảo nguyên, không chừng buổi tối sẽ có thú dữ đi qua, cửa ở đây đã bị hỏng rồi, nếu như cô bị thú dữ tha đi thì cũng đừng khóc nhè nhé."

Thẩm Văn Thiến: "...”

Đinh Văn Lâm ở một mình cách vách: "...”

Lúc này, bầu không khí ở Nguyễn gia rất nặng nề.

Sắc mặt của Triệu Hương Lan vô cùng khó coi: "Lão tứ, con hỏi thăm rõ ràng rồi sao, trong đội thật sự sắp xếp những thanh niên tri thức kia cho tổ thanh niên tri thức hả?"

Đại ca Nguyễn Hưng Quốc: "Mẹ ơi, không phải tổ thanh niên tri thức, mà là điểm thanh niên tri thức."

Triệu Hương Lan trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi lại quay đầu tiếp tục nhìn con trai nhỏ.

Lão tứ Nguyễn Hưng Khang giật giật khóe miệng: "Điểm thanh niên tri thức nằm ngay trong nhà của chủ rừng, đội trưởng Hồ còn sai người dựng giường và bếp nấu cho bọn họ nữa."

Lão nhị Nguyễn Hưng Phú đảo đôi mắt đậu xanh: "Mẹ, cứ như vậy, người bên thủ đô có còn cho chúng ta tiền không?"

Triệu Hương Lan phun một câu: "Cho cái rắm ấy!"

Với tính cách tiền trao cháo múc của Vương Phân, chuyện không thành thì làm sao có thể cho tiền được?

Nguyễn Hưng Phú sờ sờ mũi: "Mẹ à, sao mẹ lại tức giận với con, chuyện này còn không phải là do mẹ sao. Nếu mẹ không ngã vào phân trâu thì đã không bỏ lỡ thời cơ."

"…"

Đúng là hết nói nổi mà.

Nói đến chuyện này, Triệu Hương Lan lại tức giận.

Bà ta bất hòa với không ít phụ nữ trong đội sản xuất, lúc đó cả người và mặt bà ta dính đầy phân ngựa, nếu bị những người đó nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo bà ta. 

Vì vậy, khi vừa đến đại đội sản xuất, bà ta lặng lẽ lẻn về nhà để rửa sạch, ai ngờ khi bà ta rửa xong quay lại thì đã không thấy bóng dáng đội thanh niên tri thức  đâu nữa.

Bây giờ đội sản xuất đã thành lập điểm thanh niên tri thức, nếu bà ta lại muốn Nguyễn Dao ở lại Nguyễn gia thì mọi chuyện cũng không dễ dàng xử lý.

Nhưng có khó hơn nữa cũng phải làm.

Triệu Hương Lan nhìn về phía Nguyễn Hưng Khang: "Lão tứ, con là người thông minh nhất trong nhà, con có biện pháp gì không?"

Nguyễn Hưng Khang không trả lời luôn mà hỏi ngược lại: "Mẹ, Nguyễn gia bên thủ đô rốt cuộc muốn làm gì? Mọi người đều nói hổ dữ không ăn thịt con, bọn họ làm cha mẹ mà lại nhờ chúng ta giúp đỡ đối phó với chính con gái mình, chuyện này chắc là phải có nguyên do chứ?"