"Chủ nhiệm Mã, tôi muốn xin nghỉ, tôi phải nói chuyện này với cha mẹ tôi ngay lập tức."
Hồ ly tinh Nguyễn Dao kia thật sự quá đáng, lại dám đùa giỡn bọn họ, nếu bây giờ cô ở trước mặt, cô ta nhất định sẽ xé nát mặt cô.
Chủ nhiệm Mã lắc đầu, một mực từ chối: "Không được, mấy ngày nay đều là thím Vương tạm thời thay thế làm vệ sinh, hôm nay cô phải bàn giao ngay, hoặc là sau này không cần đến nữa."
"..."
Nguyễn Thanh Thanh tức giận đến mức muốn nổ tung.
Bình thường ở nhà cô ta cũng không làm việc nhà, bây giờ lại muốn cô ta đi dọn nhà vệ sinh, cô ta muốn giết người a a a.
Nhưng cô ta cũng không dám không làm.
Nếu không có công việc này, cha mẹ không tha cho cô ta thì thôi, điều cô ta lo lắng nhất là người nhà đồng chí Hồ sẽ không đồng ý cho họ ở bên nhau.
Nghĩ đến đồng chí Hồ, trong lòng cô ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng chẳng bao lâu cô ta đã tự thuyết phục bản thân, dù sao thì cô ta tận mắt nhìn thấy đồng chí Hồ và chiếc xe hơi, không thể nào là giả được.
Cuối cùng, Nguyễn Thanh Thanh vẫn phải chấp nhận công việc nhân viên vệ sinh, đi dọn nhà vệ sinh dưới sự hướng dẫn của dì Vương.
Chỉ là chưa đến một tiếng đồng hồ, Nguyễn Thanh Thanh bị trượt chân, cả người ngã vào hố phân.
Mặc dù được cứu ra kịp thời, nhưng cả người đầy mùi hôi thối bẩn thỉu, khiến cho người trong công xưởng phải tránh xa cô ta ba thước.
Nguyễn Thanh Thanh sụp đổ.
"Thối quá a a a!!!"
"Hồ ly tinh chết tiệt, tôi muốn giết tiện nhân Nguyễn Dao kia!!!"
Nguyễn Dao đang ở trên xe lửa hắt hơi một cái.
Ôn Bảo Châu quan tâm hỏi: "Nguyễn Dao, cô không sao chứ?"
Nguyễn Dao xoa xoa mũi: "Chắc là có người đang nhớ tôi." Mới là lạ.
Tính toán thời gian, bây giờ chắc là Nguyễn Thanh Thanh đã biết chuyện bản thân bị lừa đi dọn dẹp nhà vệ sinh, cho nên chắc là cô ta đang chửi mình.
Nói xong cô đứng lên và nói, "Tôi muốn đi lấy nước, có ai muốn đi không?"
Ôn Bảo Châu lập tức trượt xuống khỏi giường nằm: "Tôi đi tôi đi."
Ôn Bảo Châu là người mê cái đẹp, nghiễm nhiên trở thành tiểu mê muội của Nguyễn Dao, thấy vậy Lâm Ngọc không nhịn được mà nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
Nguyễn Dao cầm bình nước quân dụng đi cùng với Ôn Bảo Châu về phía toa xe lấy nước.
Hai người cười nói đi vào toa xe, bên trong có một người đàn ông dáng người cao lớn đang rót nước.
Chiếc quần đen tôn lên đôi chân thon dài của anh, mông cũng được nâng lên thành một đường cong.
Nguyễn Dao: ? Cái mông này rất quen thuộc nha.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nam: "Tần Lãng, anh đã lấy nước xong chưa?"
Người đàn ông xoay người lại.
Nguyễn Dao vô thức nhìn khuôn mặt anh ta, đầu óc đơ tại chỗ.
Người đàn ông có ngũ quan anh tuấn, đường nét gương mặt sắc bén, nhưng lại có một đôi mắt hoa đào.
Tròng mắt đen như mực nhìn người khác, tựa như quyến rũ, nhưng cũng tựa như thờ ơ, không để bất cứ cái gì vào mắt.
Nguyễn Dao nhìn mỹ nhan thịnh thế trước mắt, chợt có một suy nghĩ xẹt qua trong đầu ——
Nếu trên đời có nam yêu tinh thì chính là bộ dáng này.
Ánh mắt vô cảm của Tần Lãng nhìn lướt qua Nguyễn Dao, nói với người đàn ông phía sau cô: "Xong rồi, đi thôi."
Nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Dao trợn tròn mắt.
Cái mông cong vểnh quen thuộc, giọng nói trầm thấp quen thuộc, lại còn họ Tần, đây không phải là đối tượng xem mắt không lên được của Nguyễn Thanh Thanh sao?
Đẹp như thế, mông cong như thế, nhưng lại không lên được.
Thật đáng tiếc.
Tần Lãng cầm bình nước lướt ngang qua Nguyễn Dao, đi ra khỏi phòng lấy nước.
Nguyễn Dao lấy lại tinh thần, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Ôn Bảo Châu, "Đi thôi, chúng ta vào lấy nước đi."
Ôn Bảo Châu từ trong sự sững sờ tỉnh lại, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng: "Nguyễn Dao cô nhìn thấy không? Nam đồng chí kia thật sự quá đẹp!"
Nguyễn Dao gật đầu: "Thấy rồi, rất đẹp." Đáng tiếc không lên được.
Ôn Bảo Châu kích động đến nỗi hai tay run rẩy: "Tôi lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông hấp dẫn hơn bánh bao trắng, hơn nữa giọng nói của anh ấy cũng dễ nghe."
Nguyễn Dao lại gật đầu: "Đúng là rất êm tai!" Đáng tiếc không lên được.
Ôn Bảo Châu đột nhiên xoay người: "Nguyễn Dao, cô nói xem nếu lát nữa tôi đến gặp anh ấy rồi giới thiệu bản thân thì… Có đường đột quá không?"
Lúc này Nguyễn Dao mới nhận ra cô ấy có gì đó không đúng, nghiêng đầu đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, cô cảm thấy mình cần phải làm cho cừu con lạc đường đi về chính đạo.
Cô nói: "Những thứ càng xinh đẹp lộng lẫy thì càng độc, ví dụ như nấm độc đỏ, rắn trúc lá xanh, sâu bướm gai xanh, một khi chạm vào những thứ này, rất có thể sẽ mất mạng."
Ôn Bảo Châu gãi gãi mặt: "Cô nói người đàn ông vừa nãy là người xấu?"
Nguyễn Dao: "Tôi không có, cô đừng nói linh tinh, tôi chỉ muốn nói là, đôi khi bề ngoài đẹp nhưng bên trong thì không đẹp được như vậy, giống như gối thêu hoa ấy*."
*Gối thêu hoa: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài, không có học thức và tài năng.
Ôn Bảo Châu suy nghĩ một chút, hiểu ra: "Tôi biết rồi, cô muốn nói người đàn ông tên Tần Lãng vừa nãy là gối thêu hoa đúng không?"
Nguyễn Dao:"…" Cô biết cái rắm ấy.
Tần Lãng vừa hay trở lại lấy đồ: ???
Anh là gối thêu hoa á?