Chương 1: Xuyên thư 1

Nguyễn Dao tráng niên...... gặp chuyện không may.

Trước đó một khắc, cô vừa mới nắm chắc trong tay một hạng mục hợp tác mấy trăm triệu, nhưng ngay sau đó trên đường đi chúc mừng thì xảy ra tai nạn xe cộ.

Khi mở mắt ra thêm lần nữa, cô đã đứng giữa một đám công nhân, bị đẩy về phía trước căn tin.

Nhóm công nhân kia mặc một bộ đồ áo lao động màu xanh đậm, trên tay cầm hộp đựng, cả đám tràn đầy sinh lực, trên bức tường trắng cách đó không xa còn có một dòng chữ sơn đỏ viết to: Tất cả bọn phản động đều là hổ giấy!

Đây là đâu?

Nguyễn Dao còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã chợt nghe thấy bên cạnh truyền tới một âm thanh trong trẻo: "Tôi nói Nguyễn Dao cô, cô thực sự muốn nhường lại công việc cho em gái cô sao?"

Nguyễn Dao quay đầu nhìn lại, nhìn thấy được một khuôn mặt trẻ tuổi.

Đôi mắt to và lông mày trăng rằm, hai bím tóc dính sát vào da đầu, được buộc tỉ mỉ cẩn thận như vậy, khiến da đầu của chị đau đớn một hồi.

Đường Mỹ Lan không nhận ra chị có điểm bất thường, quan tâm nói tiếp: "Không phải tôi cố tình khiêu khích chia rẽ nhưng cha mẹ của cô rất bất công, mọi thứ tốt nhất đều đưa cho em gái với em trai của cô, nhưng việc trong nhà thì một mình cô làm, bây giờ thì càng quá đáng hơn, rõ ràng cô lại phải nhường công việc ở xưởng dệt cho em gái mình, tôi chưa bao giờ gặp phải loại cha mẹ như vậy!"

????

Vẻ mặt Nguyễn Dao đầy dấu chấm hỏi đen.

Cô có cha mẹ cùng với cả em trai em gái ở đâu vậy?

Cha mẹ đã vứt bỏ cô khi cô mới năm tuổi, cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó bọn họ đi sắc trời rất u ám.

Sau khi cô bị đánh thức, ngồi dậy hướng về phía mẹ vươn tay ra: "Cha mẹ, hai người muốn đi đâu vậy?"

"Chát" một tiếng, mẹ vỗ nhẹ một cái vào bàn tay bé nhỏ của cô: "Cha mẹ muốn đi tới thành phố lớn làm thuê, chờ đến khi kiếm được rồi sẽ trở về đón con, con không được khóc lóc ầm ĩ biết chưa?"

Cô ngỡ ngàng gật đầu, lại chỉ vào đứa em trai trong ngực hỏi: "Em trai đâu ạ?"

Cha ở một bên cười lộ ra cái răng vàng nói: "Em trai con là con trai, là con gà để trứng vàng của nhà họ Nguyễn chúng ta, sau này lớn lên còn chăm sóc dưỡng lão cho chúng ta, đương nhiên sẽ phải đi cùng chúng ta. Con là con gái làm sao có thể so sánh với em trai con."

Cô vuốt mu bàn tay bị đánh ửng hồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác.

Cha mẹ cũng không để ý tới cô, cầm lấy túi hành lý ôm em trai xoay người rời khỏi cửa chính.

Cô sợ hãi mà khóc lóc, trèo xuống giường nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo: "Cha mẹ, không cần phải bảo Dao Dao lại một mình."

Cô khóc đến nỗi giọng cũng khàn đi nhưng cha mẹ cô cũng không quay đầu nhìn lại cô một lần.

Mấy năm nay bọn họ không có tin tức gì, cũng không gửi được một đồng nào, giống như đã chết, nếu như không có bà nội cùng với bà con hàng xóm sát vách nuôi cô lớn lên, cô cũng đã sớm chết đói.

Đúng lúc này, một cuốn sách chưa hoàn chỉnh đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, nội dung bên trong không thể khống chế truyền đến trí nhớ của cô------

Cô đã xuyên thư.

Đây là một quyển niên đại văn, ở trong sách, cô còn tên là Nguyễn Dao, nhưng là một nữ phụ ra sân không đến ba trăm ký tự.

Nữ phụ Nguyễn Dao khi còn sống làm bia đỡ đạn được ghi rõ ràng:

[ Là nữ trưởng trong nhà, cha không đau mẹ không thương, sau khi nguyên chủ bị buộc phải nghỉ làm, lại bị cha mẹ bắt ép gả cho một người đàn ông vô sinh, kết quả lý do không sinh được con của tên đàn ông vô sinh kia lại đổ hết trách nghiệm lên nguyên chủ, nhà mẹ đẻ ngại mất mặt không cho cô quay trở về, cuối cùng nguyên chủ chết ở đồng hoang.]

"........."

Nguyễn Dao mang vẻ mặt đau đớn.

Trước khi cô xuyên thư cũng có một đôi cha mẹ cặn bã, làm sao mà sau khi xuyên thư thì vẫn như vậy, hóa ra cô không xứng có được một gia đình ấm áp sao?

Dù sao cũng như vậy rồi, ông trời không cưng chiều cô, cô tự cưng chiều mình!

Mặc kệ lá bài trong tay có tệ bao nhiêu, cô vẫn có thể tự mình làm cho cuộc sống được tuyệt vời.