Hiện tại phải có cố gắng một chút, chờ đến lúc cô có thể vào được trong thành, cô sẽ lập tức dẫn theo Hứa Tiểu Mãn cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Chỉ cần cho cô thời gian, nhất định là cô sẽ nghĩ ra cách nhanh thôi.
Bà Hứa thấy dáng vẻ Hứa Nam Nam thành thật như vậy, trong lòng cũng hoà hoãn hơn, cất giọng lạnh lùng nói: “Về sau mày lo mà thức dậy cho sớm. Tuổi còn trẻ, tính cách đừng có mãi tiểu thư như thế nữa. Nhà này cũng không phải là gia đình giàu có gì, không thể cứ mãi nuôi dưỡng người lười biếng được. Lúc tao bằng tuổi mày, mỗi ngày đều phải phụ Hồng Quân làm việc đóng đế giày. Nếu như khi đó tao cũng vô dụng như mày bây giờ thì năm đó không phải đã chết đói rồi sao? Mày còn có thể mãi vô tâm như thế sao hả?”
Bà Hứa rất là tự tin. Thời còn trẻ thường hay đến Hồng Quân may vá quần áo, đóng đế giày, sau này ở Hồng Quân còn được yểm hộ(*) rất nhiều.
[Chú thích: (*) Yểm hộ: Bảo vệ và hỗ trợ bằng hoả lực cho người khác hành động.]
Quá khứ của bà ta huy hoàng như vậy đấy! Nhiêu đó cũng đủ để cho địa vị của bà ta ở trong nhà họ Hứa được tôn kính mấy phần. Đó là lý do bà ta làm chủ cái gia đình họ Hứa này.
Có vẻ như cơn nóng giận trong lòng bà Hứa đã được tiêu tán. Ông Hứa mang đôi giày vải từ trong phòng ra ngoài, trên người mặc một bộ quần áo, trong miệng phảng phất mùi thuốc lá.
Ông ta có dáng người trái ngược hẳn với bà Hứa, tuy rằng ông Hứa cũng rất gầy, nhưng mà khung xương to cho nên thân hình trông rất cao lớn.
Mấy đứa cháu nhà họ Hứa đều thừa hưởng dáng người của ông Hứa.
Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Nam Nam, ông Hứa nhíu nhíu mày: “Có chuyện gì thế? Mới sáng sớm thì hãy để cho người khác còn nghỉ ngơi. Làm gì thì lo làm đi chứ sao còn ở đây nhởn nhơ vậy hả?”
Nghe được ông Hứa lên tiếng như vậy, tuy rằng Trương Thuý Cầm còn có chút không phục, có điều cũng không dám náo loạn thêm nữa.
Dù sao ông cũng là chủ nhân chân chính của cái gia đình này. Nếu như cô ta chọc giận ông ấy, e rằng bà Hứa có thể liều mạng với cô ta một phen. Trương Thúy Cầm hừ một tiếng, sau đó lôi kéo Hứa Kiến Hải đi ra ngoài cùng mình.
Thím ba Lưu Xảo cũng đi lại kéo tay Hứa Nam Nam, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trong trí nhớ của Hứa Nam Nam, Lưu Xảo là một người hiền lành nhất trong nhà, không tranh giành, cũng không đoạt của ai cái gì.
Thường ngày đối xử với chị em cô rất tốt và thân thiết. Không giống như thím hai Trương Thuý Cầm chỉ biết châm chọc mỉa mai rồi ức hiếp người khác.
Hứa Nam Nam cười cười: “Được ạ thưa thím ba.”
Lưu Xảo nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, trong lòng thầm cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng lại không nghĩ ra được có chỗ nào kỳ quái.
Thầm nghĩ dù gì Hứa Nam Nam cũng chỉ là một đứa nhỏ, kỳ quái chỗ nào được chứ!
Xung quanh bắt đầu giải tán bớt, lúc này ông Hứa mới nói: “Về sau bớt tranh cãi lại đi, gia đình chúng ta là đang nuôi dưỡng con cháu, hiện tại nếu như hai đứa chúng nó ở trong thôn mà không được tốt thì người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ chê cười.”
Bà Hứa hừ một tiếng: “Còn đợi đến lượt ông phải nói sao, lòng tôi làm gì có ý đó, nhưng chẳng qua nha đầu này tâm tư không tốt, tôi đành phải răn đe. Hiện tại đã bắt đầu oán trách như vậy rồi, một ngày nào đó bỗng nhiên chạy đến trước mặt lão đại khóc lóc kể lể, đến lúc đó lỡ như hắn lại thay đổi ý định thì biết phải làm sao?”
Ông Hứa thở dài nói: “Bà đối xử như vậy với lão đại cũng không được tốt.”
“Có gì mà không tốt chứ?” Bà Hứa nhăn mặt lại, lập tức cảm thấy không vui.
“Tôi đây cũng chỉ là muốn xử lý cho công bằng. Dựa vào gì mà hắn ta có được cuộc sống tốt nhưng thằng hai và thằng ba lại phải chịu khổ như thế? Chính sách Đảng Cộng sản(*) sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu.”
[Chú thích: (*) Chính sách Đảng Cộng sản: Lãnh đạo công cuộc xây dựng xã hội xã hội chủ nghĩa đất nước, vị Chủ tịch nước đầu tiên của nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa - Mao Trạch Đông đề ra nhiệm vụ và chính sách tiêu diệt cuộc sống đói khổ, bệnh tật và dốt nát.]