Hứa Nam Nam trả tiền, kéo Hứa Tiểu Mãn đi ra sau tìm ghế ngồi.
Hứa Nam Nam để Hứa Tiểu Mãn ngồi vào vị trí, mình thì ngồi ở ghế nhỏ phía trên. Hai chị em nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng đi qua, tâm trạng đều hơi kích động. Hứa Tiểu Mãn kích động vì có thể vào thành phố nhìn những đồ chơi hiếm có mà chị Hồng Hồng nói. Hứa Nam Nam nghĩ, lần này vào thành phố, đúng lúc xem xem có khả năng ở lại thành phố không.
Lúc này dân nông thôn muốn ở thành phố thì quá khó khăn, cho dù Hứa Kiến Sinh là công nhân trong mỏ, có hộ khẩu trong thành phố, nhưng vì Lý Tĩnh là hộ khẩu nông thôn, nên cô và Hứa Tiểu Mãn đều theo hộ khẩu của Lý Tĩnh, ở nông thôn.
Thời đại này muốn có hộ khẩu trong thành phố, đối với dân chúng mà nói là khó như lên trời.
Đường cái cũng không dễ đi, xe lắc lư cả đường, Hứa Nam Nam suýt nôn mấy lần. Khó lắm mới chống đỡ đến trạm xe của thị trấn, Hứa Nam Nam vừa xông xuống xe, đã nôn như điên ở ven đường.
Tài xế này thật sự quá trâu, trâu hơn tài xế xe buýt.
Hứa Tiểu Mãn lo lắng chạy tới: “Chị, chị sao thế?”
Hứa Nam Nam lau miệng, lấy bình nước trong túi xách ra súc miệng: “Không sao, có hơi say xe.”
Hứa Tiểu Mãn nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô: “Chị, bây giờ chúng ta đi đâu, chị biết cha ở đâu không?”
“Biết, ở trong mỏ, tùy tiện tìm người hỏi là biết.” Nhưng mà trước đó, cô còn phải thay đổi.
Cô nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Mãn, Hứa Tiểu Mãn có hơi căng thẳng: “Chị, nhìn em làm gì?”
“Đừng động đậy.” Hứa Nam Nam đột nhiên nói, sau đó cười híp mắt đưa tay vò tóc Hứa Tiểu Mãn, tóc tai lập tức rối bời. Lại lấy cút bụi bặm lau lên mặt. Cô gái bé nhỏ vừa gọn gàng sạch sẽ, lập tức biến thành đứa bé đáng thương. Hứa Nam Nam cũng làm theo cách này thay đổi bản thân.
Đợi đến lúc tới mỏ, xuất hiện trong mắt chú gác cổng, chính là hai đứa ăn mày mặc quần áo rách rưới, sắc mặt tiều tụy.
“Chú, chú Vệ, xin chú giúp cháu tìm cha cháu.”
Lúc Hứa Nam Nam thấy Vệ Quốc Binh đã hói đầu, nước mắt chảy ào ào. Hứa Tiểu Mãn đứng bên cạnh không biết chuyện gì, nhưng thấy Hứa Nam Nam khóc đau khổ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, “oa” một tiếng khóc theo.
Vệ Quốc Binh sợ ngây người.
“Đây, đây là con nhà ai?” Hình như trong mỏ cũng không nghe nói có nhà sống khổ như vậy, đây đâu giống đứa bé được nhà nuôi, ngược lại giống nhóc ăn mày chạy nạn trên đường chính vào mấy năm trước.
Hứa Nam Nam khóc đỏ mắt, đến gần Vệ Quốc Binh: “Cháu là Nam Nam, cha cháu là Hứa Kiến Sinh, trước đây chú Vệ còn cho cháu kẹo.”
Lúc sáu tuổi nguyên chủ mới rời khỏi thành phố, thời gian trước sáu tuổi là thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời của cô, cho nên cô còn nhớ rất rõ chút ký ức trước sáu tuổi, ví dụ như Vệ Quốc Binh trước mặt.
Khi còn bé Hứa Nam Nam thường xuyên tới mỏ chơi, không thể đi vào mỏ, cũng chỉ có thể chơi ở phòng gác cửa, cho nên quen biết Vệ Quốc Binh.
Rõ ràng Vệ Quốc Binh cũng có ấn tượng với Hứa Nam Nam, anh ấy ngạc nhiên nhìn Hứa Nam Nam, trợn to mắt đánh giá từ trên xuống dưới: “Cháu, cháu là Nam Nam? Nam Nam nhà chủ nhiệm Hứa?”
“Vâng.”
Hứa Nam Nam gật đầu liên tục: “Chú, chú mau giúp cháu tìm cha cháu đi, muộn thì không kịp nữa. Cháu, cháu sắp không sống nổi rồi.” Cô nói xong thì khóc lớn.
Trong phòng gác cửa có hai đứa bé đang khóc, rất nhanh đã dẫn đến sự chú ý của công nhân đi qua. Đặc biệt là vài công nhân nữ giàu lòng đồng cảm, thấy hai đứa bé đáng thương khóc ở đây, còn tưởng tới xin cơm: “Ai mang thức ăn, cho hai đứa bé ăn chút đi.”
“Ăn cái gì, đây là con lớn và con thứ hai nhà Hứa Kiến Sinh, đến tìm Hứa Kiến Sinh.”
“Hả, không phải chứ, sao con gái của chủ nhiệm Hứa lại thành ra như vậy?”
“Cháu trai lớn của anh ta ăn mặc rất gọn gàng.”
“...”
Sau khi biết là con nhà Hứa Kiến Sinh, lập tức có người giúp tìm Hứa Kiến Sinh tới.