Chương 34: Chương 34

“Thím, thím phải giúp cháu.” Hứa Nam Nam lấy bột gạo ra, đặt vào trong tay Lưu Đại Hồng: “Thím, cháu không cần gì cả, cháu chỉ xin thím giúp cháu lần này.”

Dọc theo đường đi, Hứa Nam Nam cũng đã nghĩ, trong cả thôn, người có thể giúp được cô cũng chỉ có nhà Hứa Căn Sinh.

Lưu Đại Hồng bị hành động của cô làm cho bối rối, cầm bột gạo nói: “Chuyện, có chuyện gì?”

“Thím, bà cháu muốn cháu lấy chồng, nói là con trai nhà thợ rèn gì đó. Thím, thím nhìn cái tuổi này của cháu, bảo cháu lấy chồng không phải lấy mạng của cháu sao?”

“Gì, bảo cháu lấy chồng ở cái tuổi này? Bà cháu dọa cháu đúng không?” Lưu Đại Hồng khó tin nói.

Hứa Nam Nam lắc đầu.”Thím, người ta đã đến nhà xem rồi, là một người phụ nữ da đen, bà mai gọi bác ấy là chị Liễu, bảo là nhà làm thợ rèn, đến sính lễ cũng bàn xong rồi.”

“Họ Liễu, thợ rèn?” Lưu Đại Hồng cau mày cẩn thận suy nghĩ, đôi mắt đột nhiên trừng lớn.

Đều là người sống trong thôn lân cận, đều biết rõ tình hình của mỗi nhà, Hứa Nam Nam cung cấp chút tin này, Lưu Đại Hồng cũng biết là nhà ai.

Đây là nhà thợ rèn trong thôn Đông Sơn. Thợ rèn Hồ đúng là một người tài, những năm luyện thép trước đây, còn đi theo luyện cốt thép. Sau đó không luyện thép nữa, mọi nhà bắt đầu dùng nồi sắt, thợ rèn Hồ lại bắt đầu nghề cũ, cuộc sống cũng tốt hơn người khác.

Hơn nữa vợ anh ta sinh hai đứa con trai, sinh đôi, năm đó có bao nhiêu người hâm mộ.

Nhưng vấn đề là, lúc đứa bé mới đầy tháng thì hai đứa bé cùng nhau bị bệnh. Một đứa đã mất, đứa còn lại đầu óc gặp vấn đề vì lên cơn sốt, nghe nói không chỉ đầu óc không tốt, hơn nữa tay chân đã biến dạng rồi.

Nhà ông Hứa sẽ không nói chuyện nhà người ta với Nam Nam, thế không phải hại cả đời của cô bé sao!

“Thím, có phải thím biết gì không?” Hứa Nam Nam cũng nhìn ra Lưu Đại Hồng biết tình hình của người nhà này, hơn nữa tình hình rất tệ, bèn lập tức hỏi.

Người nhà này không tốt là được, cô có thể chắc chắn thoát được cuộc hôn nhân này.

Lưu Đại Hồng u ám gật đầu: “Nếu thật sự là người nhà này, vậy bà cụ nhà cháu cũng thật độc ác.”

Lưu Đại Hồng nói tình hình trong nhà thợ rèn Hồ cho Hứa Nam Nam, cô càng nghe càng cảm thấy bà cụ này đúng là không bằng cầm thú.

Chờ Lưu Đại Hồng vừa nói xong, cô lập tức khóc lóc nói: “Thím, thím nhất định phải giúp cháu, bằng không cả đời của cháu sẽ kết thúc.”

Lưu Đại Hồng khổ sở nói: “Nam Nam, thím cũng thương cháu, nhưng thím không thể xen vào chuyện này, chú Căn Sinh cũng không can thiệp được. Đừng nói là chú Căn Sinh, cán bộ trong thôn và trong quê cũng không can thiệp được, dù sao nhà ai cũng không thể xen vào chuyện nhà người ta. Bà cháu cũng nói, không phải bảo cháu lấy chồng, mà là đến nhà người ta sống, phía trên sẽ không khơi ra tội.”

Gừng càng già càng cay, chiêu này của bà cụ quả thật lợi hại, cũng không ai có thể nói bà ta phạm pháp.

Hứa Nam Nam cũng đoán ra chắc chắn Lưu Đại Hồng sẽ nói như vậy. Con ngươi đảo tròn, lau đôi mắt: “Cháu cũng biết chuyện này chắc chắn không dễ xử lý, cho nên cháu muốn vào thành phố tìm cha mẹ cháu. Thím có thể bảo chú Căn Sinh viết một bức thư giới thiệu vào thành phố cho cháu không? Cháu muốn đến thành phố tìm cha mẹ cháu, bằng không... thím...”

Còn chưa dứt lời, cô đã bật khóc trước.

Lưu Đại Hồng thấy vậy cũng yếu lòng, tay cầm bột gạo cũng mềm nhũn.

Dù sao cũng chỉ là một bức thư giới thiệu, hình như cũng không có gì to tát, hay là viết vậy.

“Được, cháu đừng hoảng hốt, thím sẽ đi tìm chú Căn Sinh, bảo chú ấy viết thư giới thiệu cho cháu.”

Vì bột gạo, Lưu Đại Hồng quyết định biểu dương chính nghĩa, giúp cô bé đáng thương này, nhét cháu trai lớn trong lòng vào trong lòng Hứa Nam Nam, cô ta lập tức chạy ra đồng.

Thấy Lưu Đại Hồng ra ngoài, Hứa Nam Nam cong môi.