“Cha có biết sao Tiểu Mãn bị bệnh không, là vì đói. Bà thấy em ấy nhỏ, không thể kiếm công điểm nên mỗi ngày chỉ cho một muỗng cháo, cứ thế đói đến mức bị bệnh...”
Nói xong cô cũng khóc: “Mấy ngày trước con cũng đói đến mức ngất xỉu, nếu không phải thím Quế Hoa cho con miếng ăn, hôm nay cha cũng không nhìn thấy con. Đám Hồng Hồng và Lỗi Tử đến thành phố sống tốt, con cũng không có câu oán hận, nhưng cũng không thể không cho chúng con ăn cơm.”
“Nam Nam, cha...” Hứa Kiến Sinh mang sắc mặt mắc nợ nhìn con gái lớn của mình. Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần về, đứa bé này đều không nói, không lên tiếng. Bây giờ lại nói ra những lời uất ức này, khiến hắn ta không trả lời nổi một câu.
Hắn ta nợ bố mẹ, nợ em trai, cho nên phải nuôi cháu trai cháu gái, để con mình ở nông thôn. Hắn ta chỉ nghĩ, dù sao trong nhà có thể có miếng ăn, luôn hơn bị đói ở thành phố. Làm sao biết con ở nông thôn sẽ đói thành như vậy.
Bà cụ thấy hình như con trai lớn bị thuyết phục, trong lòng lập tức nóng nảy. Nếu con lớn đổi ý, đưa cháu trai cháu gái về từ thành phố thì sao, bà ta hô: “Kiến Sinh, con đừng nghe con nhỏ này nói bậy bạ, người lớn trong nhà sống khổ thế nào cũng không thiếu nó một miếng ăn, sức khỏe của chúng nó không tốt mới bị bệnh, sao có thể nói là bị đói nên như vậy.”
Một đứa bé, chưa từng được nuông chiều. Trước đây cô có ngày nào được ăn no, sống không được tốt, mấy bữa không được ăn.
“Kiến Sinh, chuyện này con định làm sao, mẹ không quản lý được con nhỏ này, mẹ thấy tìm một nhà chồng gả đi là được.” Kiếm công điểm không được mấy cái mà còn muốn ăn cơm, bây giờ còn chọc tức người khác, nên sớm gả đi cho bớt chuyện. Như vậy sau này nhà thằng lớn cũng không thể đón cô về thành phố.
Lập gia đình? ! Hứa Nam Nam trừng bà cụ, bà già chết tiệt, tâm địa quá xấu rồi!
Hứa Kiến Sinh cũng nói: “Mẹ, Nam Nam còn nhỏ, đợi thêm mấy năm đi.”
“Không nhỏ, đã mười lăm, sắp mười sáu rồi. Đến nhà người ta ở hai năm là vừa.”
Đây là muốn Hứa Nam Nam đi làm con dâu nuôi từ nhỏ cho người ta.
Hứa Nam Nam lạnh nhạt nhìn Hứa Kiến Sinh.
Cũng may hình như Hứa Kiến Sinh còn có chút lương tâm, sắc mặt của hắn ta khó xử đấu tranh: “Mẹ, chuyện này cứ bỏ đi, đứa bé này còn nhỏ, bây giờ là xã hội mới, không thể nuôi con dâu từ nhỏ nữa. Để Nam Nam ở lại mấy năm, con ở thành phố tiết kiệm một chút, sau này gửi thêm lương thực về nhà.”
Không sai, hai người Hứa Kiến Sinh không chỉ phải nuôi bốn đứa cháu, mỗi tháng còn phải gửi lương thực về quê.
Đến Hứa Nam Nam cũng không nghĩ ra, rốt cuộc hai người này muốn gì, chẳng lẽ là muốn danh tiếng tốt?
Hình như bà cụ rất hài lòng về đề nghị này của Hứa Kiến Sinh, xụ mặt gật đầu: “Hừ, trẻ con bây giờ được nuông chìu, nếu ở thời các con, chắc chắn mẹ sẽ đánh gãy chân nó!”
Bà cụ tức giận nói xong, chuyện này coi như trôi qua.
Trương Thúy Cầm hơi thất vọng, còn muốn nói gì, thì bị Hứa Kiến Hải kéo mạnh, lúc này mới không cam lòng mà im miệng.
Hứa Kiến Hải lo cô ta còn nói gì mất thể diện, vội vàng hỏi Hứa Kiến Sinh về chuyện của con gái và con trai.
Nghe Hứa Kiến Sinh nói đứa bé đi học ngoan, đều rất hiểu chuyện, trên mặt Trương Thúy Cầm mới lộ nụ cười vui vẻ: “Hồng Hồng nhà chúng em từ nhỏ đã thông minh, Lỗi Tử lại giống cha nó. Chắc chắn sau này đều có tiền đồ. Chắc chắn sau này chúng nó sẽ hiếu thảo với bác cả, anh cứ yên tâm đi.”
Bà Hứa cũng gật đầu: “Lỗi Tử là cháu đích tôn của chúng ta, con và vợ con đều không có con trai, sau này để Lỗi Tử đập chậu cho con.”
Hứa Nam Nam phát hiện khóe miệng của Hứa Kiến Sinh cứng đờ, thì cười thầm trong lòng. Nhìn xem, đây chính là mẹ và anh em của ông. Ông vẫn chưa chết, thì đã nghĩ để con cháu họ đập chậu cho cha, sau này danh chánh ngôn thuận thừa kế gia tài của ông.