Mặc dù mới tới mấy ngày, nhưng Hứa Nam Nam vẫn biết nhìn người. Thím ba Lưu Xảo trông có vẻ rất chăm sóc cô và Tiểu Mãn, nhưng cũng phải nói thật, trước nay cô ta chưa từng thực sự làm chuyện gì, còn không bằng người ngoài như thím Quế Hoa.
Lúc thiếu đồ ăn, thím Quế Hoa người ta còn len lén cho chị em họ đồ ăn.
Thím ba này thì sao, ngoài lấy lòng hai bên thì chẳng làm chuyện gì thực tế cả.
Mặc dù không biết mục đích của Lưu Xảo khi làm vậy là gì, nhưng mà Hứa Nam Nam cũng không muốn trở mặt với cô ta, cô vẫn phải sống ở nhà này, không thể để tất cả mọi người trở thành kẻ địch.
Đương nhiên, bảo cô nghe lời của Lưu Xảo cũng là không thể nào.
Hình như vì suy nghĩ bị người ta nhìn thấu, Lưu Xảo cũng không nói chuyện với cô nữa, lúc làm việc đều tránh Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam chỉ mong vậy, vừa tới đã theo Tống Quế Hoa. Dường như Tống Quế Hoa muốn chào hỏi đội trưởng Hứa Căn Sinh, sau khi Hứa Căn Sinh sắp xếp công việc, cũng sắp xếp hai người đi cùng nhau.
Trương Thúy Cầm vẫn không bằng lòng, muốn nhìn chằm chằm Hứa Nam Nam, sắc mặt của Hứa Căn Sinh cũng không vui.
Dù sao hắn ta cũng là đội trưởng đội sản xuất, nhà ông Hứa cũng không thể ỷ vào danh tiếng của bà cụ mà không đặt hắn ta trong mắt chứ. Hắn ta không xen vào chuyện nhà người ta, khi nào chuyện phân chia công việc đến lượt người khác quơ tay múa chân.
“Nam Nam sẽ đi nhổ cỏ với Quế Hoa, một đứa bé như thế thì có thể làm việc gì. Đến lúc đó ngất xỉu, không phải sẽ làm chậm trễ thời gian của mọi người sao. Trương Thúy Cầm, nếu cô ồn ào nữa, tôi sẽ ghi tên cô lại, quay về trừ công điểm.”
Hứa Kiến Hải nghe vậy, lập tức tới vỗ Trương Thúy Cầm: “Làm gì vậy, đi làm việc, hô cái gì.”
Rồi nói với Hứa Căn Sinh: “Tính tình của cô ấy là vậy, không có ý xấu.”
Hứa Căn Sinh ngước mắt nhìn hai vợ chồng, nói: “Thôi, mau làm việc đi, đừng chậm trễ công việc xây dựng xã hội chủ nghĩa của chúng ta.”
Cái mũ này cũng to lắm.
Hứa Kiến Hải không nói nhiều mà kéo Trương Thúy Cầm mang vẻ mặt không cam chịu đi làm việc.
“Anh kéo em làm gì, em còn chưa nói hết đâu, Hứa Căn Sinh này giỏi gớm, cho rằng làm đội trưởng thì tài ba lắm.”
Trương Thúy Cầm mang vẻ mặt đầy bất mãn. Ở thôn họ Hứa, cô ta chưa từng sợ ai. Ai đắc tội cô ta, cô ta sẽ tìm bà cụ.
Hứa Kiến Hải nhìn vợ mình, trong lòng rất bất đắc dĩ: “Bà vợ ngu ngốc này, cô ầm ĩ có ích gì, đến lúc đó sẽ đắc tội làm mất lòng người ta. Mấy ngày nữa anh cả sẽ về, mọi chuyện mà vỡ lở ra, đến lúc đó tưởng rằng chúng ta ức hiếp con gái của anh ấy, không có lợi cho cô, nhỏ lớn và thằng Lỗi vẫn ở thành phố đấy.”
Ở nhà họ Hứa, con dâu mà bà Hứa thích nhất là con dâu thứ ba Lưu Xảo, con trai mà bà ta thích nhất, chắc chắn là con thứ hai Hứa Kiến Hải.
Bà cụ cảm thấy Hứa Kiến Hải như bà ta, thông minh, đầu óc lại linh hoạt.
Bà cụ thường nói, nhà mình nồi tốt úp vung xấu, phối hợp sai rồi.
Nhưng ai bảo Hứa Kiến Hải chỉ thích người phụ nữ như Trương Thúy Cầm. Hứa Kiến Hải cảm thấy tìm vợ vẫn nên tìm một người ngu ngốc một chút, mới có thể chứng tỏ anh ta là một người đàn ông bản lĩnh.
Cho nên bây giờ, Trương Thúy Cầm làm chuyện ngu xuẩn, Hứa Kiến Hải cũng rất kiên nhẫn giải thích.
“Cô nhìn Lưu Xảo sao không tìm cơ hội khiến nhỏ Hai và nhỏ Tư sống không tốt, không phải vì nghĩ cho con của cô ta sao?”
Trương Thúy Cầm vốn đang cảm thấy có phải mình làm sai không, sau khi nghe thấy Hứa Kiến Hải khen Lưu Xảo, thì lập tức ghen tuông: “Anh cảm thấy Lưu Xảo tốt hơn tôi đúng không? Mẹ thích cô ta, anh cũng thích cô ta.
Sao lúc đầu anh không tìm cô ta, đến tìm tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi không ưa nhỏ Hai, tôi cũng không để cho nó sống tốt.
Hừ, dựa vào đâu đều là con trai của mẹ, Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh có thể sống tốt trong thành phố, chúng ta phải ở quê sống khổ sở hả.”