Chương 9: Tầng mây

Sau sự kiện Hàn Cường lái xe gặp chuyện không may hai năm trước, Hàn tư lệnh liền nghiêm cấm mọi người trong nhà chạy quá tốc độ, “Thà chờ ba giây không nhanh một giây” cũng trở thành gia huấn Hàn gia.

Thế nhưng, thời điểm Hàn Việt chỉ bỏ lại một câu rồi chạy ra khỏi nhà, phóng lên chiếc xe jeep lái đi tìm Sở Từ, hắn thật hận không thể đem tốc độ xe tăng lên 180km/h cho thỏa.

Tuy hiện tại Sở Từ đã bị hắn ràng buộc trong tay, muốn gọt giũa thế nào đều do hắn quyết định, nhưng chung quy hắn vẫn có một loại trực giác nhạy bén như dã thú — Sở Từ cũng không hoàn toàn nhận mệnh mà ở bên cạnh hắn, chỉ cần cho y cơ hội, y nhất định không chút do dự bỏ đi.

Y vẫn muốn kết hôn với nữ nhân bình thường, vẫn không có thói quen với cuộc sống sinh hoạt đồng tính, vẫn chán ghét thân phận, gia đình cùng hết thảy mọi thứ của Hàn Việt. Cho dù ngoài mặt y bình thản cỡ nào, nhìn qua trói gà không chặt cỡ nào, Hàn Việt vẫn có thể cảm giác được sự phản kháng cực đoan bên dưới lớp mặt nạ lạnh lùng của Sở Từ.

Điều này khiến cho Hàn Việt rất cáu kỉnh.

Hắn sợ mình vừa xoay người đi, Sở Từ liền thừa cơ hội mà trốn thoát, hoặc là cùng nữ nhân thông đồng làm ra chuyện xấu gì đó, hoặc là rốt cuộc bắt không được nữa.

Thời điểm Hàn Việt lái xe đến dưới lầu nhà Sở Từ, ba bước cũng thành hai bước xông lên cầu thang, ngập trong đầu hắn đều là mấy ý tưởng linh tinh như ‘nếu y không ở nhà, chờ y trở về lão tử nhất định phải đập gãy chân y’. Hắn dùng chìa mở khóa, ngay sau đó một cước đạp cửa tiến vào, lớn giọng gào thét: “Sở Từ! Con mẹ nó, em lăn ra đây cho tôi!”

Rầm một tiếng, thanh âm đồ sứ vỡ nát truyền đến từ trong phòng tắm, đồng thời còn có tiếng nước chảy ào ào liên tục không ngừng.

Hàn Việt trong lòng vui vẻ: tiểu tử này thật sự có ở nhà!

Hắn vọt vào phòng tắm, vừa nhìn liền thấy Sở Từ đưa lưng về phía hắn. Y đứng cạnh bồn rửa mặt, trên mặt đất là lọ sứ đựng dung dịch rửa tay đã vỡ nát, mảnh vụn tung tóe khắp nơi. Ngón tay y bị mảnh vỡ cắt một đường rất sâu, máu tươi ào ạt chảy ra, đang được y đặt tay dưới vòi nước lạnh khử trùng.

“Sao rồi? Tôi mới gọi một tiếng, em như thế nào đánh vỡ cả lọ dung dịch chứ?” Cơn tức giận tràn ngập trong lòng Hàn Việt lập tức tiêu tan, nét mặt cũng trở nên dịu dàng khác thường, từ phía sau đi đến ôm lấy Sở Từ: “Tôi làm em sợ?”

Sở Từ không nói tiếng nào, không biết vì sao thân thể hơi hơi run rẩy.

Hàn Việt cũng không để ý, đưa tay quấn quanh thắt lưng Sở Từ, lại lật ngược bàn tay bị thương của y xem xét: “Ai da, miệng vết thương khá lớn đó, để tôi đi tìm băng cá nhân cho em.”

Đối với căn phòng trọ cấp ba do Sở Từ thuê, Hàn Việt thật sự là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, rất nhanh đã tìm được trong tủ thuốc bông băng cùng băng cá nhân, cẩn thận giúp Sở Từ lau khô vết máu sau đó băng lại.

Suốt quá trình hắn đi tìm băng cá nhân cho đến khi trở lại, Sở Từ vẫn đứng trong phòng tắm, mặt không đổi sắc rửa sạch hai tay. Y mở vòi nước rất mạnh, thế cho nên thời điểm Hàn Việt giúp y băng bó vết thương mới phát hiện bàn tay y vô cùng lạnh lẽo, giống như đã ngâm nước lạnh rất lâu.

“Em làm gì rửa tay lâu dữ vậy?” Hàn Việt thuận miệng hỏi, “Tôi gọi điện thoại cho em mấy lần, tại sao em không trả lời?”

Sở Từ há miệng, nhưng không thể phát ra thanh âm, qua mấy giây mới nói: “…Tôi đang tắm, không nghe thấy tiếng chuông.”

Hàn Việt cười rộ lên, áp sát đến gần cổ y ngửi ngửi, “Quả nhiên rất tươi mát… Em dùng loại xà phòng gì? Mùi bạc hà này có vẻ rất thơm.”

Sở Từ hơi tránh né một chút: “Anh tới đây làm gì?”

“Không có việc gì tôi không thể tới sao? Em con mẹ nó không trả lời điện thoại của tôi. #%$@! Lão tử ở nhà thật sự rất bực bội, cả đám người không ai để yên cho tôi. Lão đại nhà tôi còn cưới phải một tiểu nữ nhân không có đầu óc…”

Hàn Việt dừng một chút, ngả ngớn vỗ vỗ mặt Sở Từ: “Bảo bối nhi, cũng chỉ có em mới hợp khẩu vị của tôi thôi.”

Sở Từ mạnh mẽ quay đầu đi, thế nhưng còn chưa thể trốn thoát hoàn toàn, ngón tay thô ráp của Hàn Việt vẫn đang ma sát làn da y. Trong phút chốc, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi tựa như dòng điện truyền đến ngón tay Hàn Việt, khiến tâm tình hắn đều trở nên ngứa ngáy.

Gần như cùng một lúc, Sở Từ cũng đứng lên, đại khái là muốn tránh đi tình cảnh chật chội lại mờ ám này. Nhưng y vừa dợm người ngồi dậy, đã bị Hàn Việt một phen kéo ngược xuống, ngay cả hai tay cũng bị hắn gắt gao giam cầm trong lồng ngực: “Em muốn đi đâu?”

“…Buông tôi ra.”

“Không buông.” Hàn Việt cắn lên gáy Sở Từ một ngụm, mơ mơ hồ hồ nói: “Con mẹ nó, lão tử muốn làm em.”

Sở Từ đẩy mạnh hắn ra, nhưng y chưa kịp né tránh, đã bị cánh tay cường tráng hữu lực của nam nhân hung hăng kéo ngược xuống bồn rửa mặt. Cạnh bồn nhọn hoắc chìa ra, đâm vào bụng y, khiến y nhịn không được kêu thảm một tiếng. Hàn Việt từ phía sau vươn tay ra, một phen bịt miệng y lại, tay kia thuần thục cởi xuống chiếc áo sơmi bằng bông vải rộng thùng thình.

Có đôi khi vào thời điểm sắp đạt tới cao trào, Hàn Việt lại thích bịt miệng Sở Từ, bất luận là khoái cảm hay thống khổ đều không cho y rên rỉ thành tiếng, khiến sắc mặt y giống như bị lửa đốt, đáy mắt mơ hồ không rõ. Biểu tình ẩn nhẫn cùng nức nở như thế giúp Hàn Việt càng thêm hưng phấn, giống như uống phải xuân dược, quen ăn bén mùi, càng ăn càng nghiện.

Sở Từ muốn giãy dụa, lại không đủ sức, dưới tình thế cấp bách đành há miệng cắn vào ngón tay Hàn Việt. Nhưng Hàn Việt căn bản không quan tâm hai ngón tay bị cắn, còn trực tiếp đưa trọn cả hai ngón tay ấy vào miệng Sở Từ, vừa thở hổn hển vừa thấp giọng cười nói: “Ngậm cho tôi đi.”

Nước bọt thấm ướt ngón tay thô ráp, có một chút không kịp nuốt liền xuôi theo mu bàn tay chảy dọc xuống dưới, cực kì dâm mỹ. Sở Từ cau mày, đôi mi cong dài rũ xuống, biểu tình nói không rõ là thống khổ hay khuất nhục. Hàn Việt không muốn nhìn thấy vẻ mặt y như vậy, vội vàng xoay mặt y lại, vừa cực kỳ thô lỗ vừa dùng sức hôn y, còn thuận tay lấy một ít sữa tắm xem như thay thế dầu bôi trơn, đưa ngón tay vào ma sát mấy cái.

Ai ngờ đúng lúc này, di động do Hàn Việt tùy tiện quăng bên cạnh bồn rửa mặt lại reo lên vang dội, màn hình hiện ra hai chữ Hầu Du.

Hàn Việt thầm mắng trong lòng một câu con mẹ nó, lập tức nhích người lên một chút, đem dục vọng của mình tiến vào. Một lần đâm đến sâu thẳm tận cùng, trong thoáng chốc thân thể Sở Từ trở nên mềm nhũn, cũng may có Hàn Việt dùng sức chống đỡ cho y, sau đó mới đè y lên bồn rửa mặt, hung hăng xỏ xuyên.

Tiếng chuông điện thoại vừa dừng lại chưa được hai phút, đột nhiên tiếp tục vang lên, lần này dãy số hiện ra thế nhưng chính là của cha Hầu Du, Hầu quân trường.

Thanh âm Sở Từ hơi run rẩy: “Có… có điện thoại…”

Hàn Việt vẫn không ngừng động tác ra vào, khàn giọng nói: “Lát nữa gọi lại sau.”

Hắn còn chưa dứt câu, tiếng chuông điện thoại đã ngừng reo. Ngay sau đó chưa đến một phút đồng hồ, tiếp tục vang lên lần nữa, dĩ nhiên là số của lão gia tử Hàn gia!

Lửa giận của Hàn Việt bị châm ngòi, xông lên tận óc, thầm nghĩ muốn đưa tay đập bể luôn di động cho xong. Hắn nổi khùng như vậy, động tác cũng liền đặc biệt mạnh mẽ. Sở Từ gắt gao cắn chặt hàm răng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, rất lâu sau mới nức nở một tiếng: “Hàn Việt, anh dừng lại một chút… Dừng lại một chút đi…”

Thời điểm cái tên Hàn Việt từ trong miệng y thốt ra, giống như tạo nên một hiệu quả diệu kỳ, không khác chi loại thuốc kích dục mãnh liệt nhất, mang theo tư vị ngọt ngào không gì sánh kịp. Hàn Việt không khỏi hơi thoáng sửng sốt, ngay sau đó máu nóng toàn thân đều tràn lên não, cháy sạch toàn bộ dây thần kinh trên dưới cơ thể, phấn khởi vô cùng, khiến hắn hận không thể tại thời khắc này ôm chặt lấy Sở Từ, đem y ghì sâu vào trong ngực, từng ngụm từng ngụm nuốt trọn.

Hắn cơ hồ là trở tay không kịp mà phóng thích, so với bình thường nhanh hơn một chút. Nhưng tư vị ấy thật sự rất tuyệt vời, rung động khi đạt tới cao trào truyền đến từng tế bào trong cơ thể, khiến tay chân hắn đều có điểm run rẩy.

Dư vị ngọt ngào mãi rất lâu sau mới chậm rãi lắng dịu. Hàn Việt lười biếng ôm Sở Từ, trên cổ y chậm rãi buông xuống nụ hôn, thời điểm hôn dọc đến xương quai xanh, hắn còn suồng sã dùng răng nanh cắn cắn.

Sở Từ quay đầu đi, mặt không chút thay đổi khép hai mắt lại.

Hàn Việt vỗ vỗ lên gương mặt y, thấp giọng cười: “Bảo bối nhi, em cần gì phải xấu hổ a.”

Lúc này, di động chết tiệt đổ chuông lần nữa, vẫn là dãy số trong nhà. Hàn Việt một tay ôm Sở Từ, một tay cầm di động, lười biếng nhấn nút nghe: “Alo? Có chuyện gì?”

“Hàn Việt, con hiện tại lập tức gọi điện đến Hầu gia.” Thanh âm Hàn tư lệnh ở đầu dây bên kia vang lên, so với bình thường càng thêm nghiêm nghị trầm ổn, thậm chí có chút cảm giác lo lắng: “Cha mặc kệ vừa rồi con mới làm gì, hiện tại phải lập tức gọi điện cho Hầu bá bá của con, cháu ông ấy Hầu Hoành Xương xảy ra chuyện rồi.”

“Sao hả? Hắn lại say rượu lái xe đâm chết người?”

Hàn tư lệnh tức giận nói: “Thúi lắm!:Hắn bị giết!”

……

Khi Hàn Việt phóng xe tới nhà Thành Húc Dung, ước chừng đã là một tiếng sau.

Này không thể trách hắn, Hầu Hoành Xương vốn không có nhiều giao tình với hắn, lại nói người đã bị chém chết, cho dù hắn có phóng như bay tới cũng chẳng giải quyết được gì — hắn nào có linh đan tiên dược có thể cải tử hồi sinh.

Huống hồ dưới tình huống lúc nãy, Hàn Việt nhất định trước tiên phải hảo hảo an bài cho tiểu tình nhân, giúp y tẩy trừ một chút, ôm tới trên giường, chuẩn bị cho y chút thức ăn, thì thầm mấy câu thân mật. Tuy rằng Sở Từ từ đều tới cuối đều không cho hắn nét mặt hòa nhã, nhưng Hàn Việt tự biên tự diễn cũng kéo dài hơn hai mươi phút. Chờ khi hắn bước ra khỏi cửa nhà Sở Từ, đã là cách nửa tiếng từ lúc Hàn tư lệnh gọi điện.

Hầu Du mặt mày tối xầm, ngồi xổm dưới lầu khu nhà hút thuốc. Vừa nhìn thấy Hàn Việt, hắn lập tức đứng lên, thanh âm run rẩy nói: “Phản, phản, thật sự là phản rồi!”

“Phản cái gì a? Chẳng lẽ hắn bị người tình kia giết?”

“Ngay cả người của chúng ta như vậy cũng dám xuống tay, không phải phản thì là cái gì!?” Hầu Du run rẩy đưa tay lên, chỉ vào tên vệ sĩ đứng bên cạnh: “Đi, dẫn Hàn nhị thiếu gia lên lầu xem xét hiện trường.”

Hiện trường đã hoàn toàn bị cảnh sát phong tỏa lối ra vào, tình cảnh chung quanh giống như lâm đại địch. Hàn Việt bước tới bên cạnh khung cửa, chỉ thấy dưới mặt đất tràn ngập máu tươi, hình dạng vết máu bắn ra hết sức lưu loát, từng tia dài giống như đầu ngón tay đều đặn hướng ra phía ngoài, hoàn toàn không có dấu vết gián đoạn.

Thi thể Hầu Hoành Xương nằm ngửa trên mặt đất, đã bị một tấm vải trắng trùm lên. Hàn Việt nhẹ nhàng bước ngang qua vết máu, đem tấm vải trắng hơi hé ra đôi chút, liền thấy trên gương mặt Hầu Hoành Xương vẫn còn lưu lại biểu tình kinh hãi cực độ lúc sống, hai mắt trợn ngược, không thể nhắm lại.

Hàn Việt tuy rằng không có nhiều giao tình với hắn, nhưng người trước đó không lâu vẫn còn sống khỏe mạnh sờ sờ, nay chỉ trong nháy mắt đã biến thành thi thể, không khỏi khiến Hàn Việt khẽ thở dài trong lòng.

“Toàn bộ cần cổ hầu như đều bị người ta chém đứt, yết hầu hoàn toàn đứt đoạn, xương cổ vỡ nát, chỉ cần vết thương này sâu thêm hai phân nữa, ngay cả đầu hắn cũng rơi xuống.” Bùi Chí bước tới, ngồi xổm bên người Hàn Việt, thở dài: “Vừa rồi tôi đã nói chuyện với pháp y một chút, cậu đoán hung khí là thứ gì?”

Hàn Việt cẩn thận quan sát cần cổ Hầu Hoành Xương: “Dao ngắn?”

“–Là đao. Đoản đao.” Bùi Chí dùng tay hình dung một chút, “So với dao ngắn dài hơn, độ cong lưỡi dao cũng lớn hơn, chưa kể vô cùng vô cùng sắc bén. Vết thương khủng bố trí mạng như vậy chỉ có thể thực hiện bằng một nhát, tuyệt đối không phải mấy thanh đoản đao thông thường.”

Hàn Việt trầm mặc một chút: “…Nghe có chút giống mã tấu.”

“Người bình thường không dùng được mã tấu, cho dù dùng được cũng không có khả năng…” Bùi Chí cân nhắc một chút mới thấp giọng nói: “–Không có khả năng ra tay thành công với quân nhân chuyên nghiệp.”

Lúc này, hai vị pháp y mang theo một cái thùng bước ra, Bùi Chí cùng Hàn Việt lập tức đứng dậy tránh qua một bên. Cha mẹ Hầu Hoành Xương và mẹ Hầu Du đều đến đây, hai người phụ nữ thút tha thút thít lau nước mắt, phụ thân Hầu Hoành Xương Hầu phó thị trưởng đứng một bên cúi đầu hút thuốc, nét mặt vô cùng nghiêm túc đáng sợ.

Bùi gia cùng Hầu gia có chút quan hệ họ hàng thân thích, cho nên Bùi Chí liền bước tới an ủi mấy câu. Hàn Việt do lão tư lệnh phái tới đây hỗ trợ, đứng bên ngoài phụ trách an bài cảnh vệ, điều động cảnh sát, ra lệnh ngăn cản đám phóng viên mới nghe tin lập tức hành động.

Thân là chủ căn nhà này, Thành Húc Dung bị tạm giữ ngoài phòng khách. Tuy rằng bình thường nàng cũng được xem như là nhân vật có máu mặt trong giới ăn chơi, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là nữ nhân, gặp phải tình huống này lập tức đầu óc rối loạn tay chân luống cuống, chỉ biết ngồi đó khóc thút thít, sắc mặt kinh hoàng tái nhợt.

“Tôi vừa nghe tin đã cảm thấy chuyện này không liên quan đến cô ta.” Hầu Du không biết từ khi nào đã hút xong điếu thuốc, sắc mặt ám khói trở lại hiện trường, nói khẽ với Hàn Việt: “Bình thường cô ta chiều chuộng Hầu Hoành Xương còn không kịp, không có can đảm cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này.”

Hàn Việt gật đầu, bước ra phòng khách, ra dấu cho hai nữ cảnh sát đang trông chừng Thành Húc Dung lui ra ngoài một chút.

“Thật sự… thật sự không phải tôi!” Nét phong lưu quyến rũ ngày thường của Thành Húc Dung hoàn toàn biến mất, hiện tại sắc mặt nàng còn khó coi hơn âm hồn, giống như bị điên lẩm nhẩm liên tục: “Tôi cái gì cũng không biết! Tôi ở trong phòng tắm, căn bản không bước ra ngoài, chờ lúc tôi đi ra thì đã… thì đã…”

Hàn Việt cắt ngang lời nàng: “Cố gắng nhớ lại một chút, đem tình hình lúc nó kể cho chúng tôi nghe.”

“Tôi lúc ấy ở trong phòng tắm!!!” Thành Húc Dung gào lên, “Lúc Hầu Hoành Xương tới tôi còn ở trong phòng tắm, tôi nói hắn đợi tôi mười phút, tôi sẽ ra ngay! Kết quả tôi nghe được tiếng chuông cửa, đúng, là tiếng chuông cửa, sau đó Hầu Hoành Xương hỏi một câu ‘ai đó’…”

“Hắn đi mở cửa?”

“Hắn nói ‘đến đây đến đây’, lúc ấy tôi đang mở nước, cũng không chú ý là ai, tôi không nghe động tĩnh gì cả! Tôi còn tưởng là bạn bè tới tìm hắn. Chờ thêm chút nữa khi tôi từ phòng tắm bước ra ngoài, đã thấy hắn ngã vào khung cửa… đã…”

“Từ khi cô nghe tiếng Hầu Hoành Xương đi mở cửa, cho tới khi cô bước ra khỏi phòng tắm, đại khái mất bao lâu?”

“Năm phút…” Thành Húc Dung thoáng mơ hồ, lại đắn đo thay đổi: “Ba bốn phút?”

“Có thấy bóng người khả nghi nào không?”

“Không có! Thật sự không có!” Thành Húc Dung lập tức òa khóc, “Tôi cái gì cũng không biết a!”

Hàn Việt cùng Hầu Du đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.

Tuy Thành Húc Dung đã bị dọa sợ đến mất mật, nhưng tình hình lúc ấy nàng vẫn nhớ rất rõ ràng. Theo như nàng kể lại, Hầu Hoành Xương sau khi tự tay mở cửa cho hung thủ, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng chưa kịp phát ra đã lập tức bị sát hại, chỉ trong nháy mắt từ một người sống biến thành thi thể.

Ngay sau đó chừng hai ba phút, khi Thành Húc Dung bước ra khỏi phòng tắm, hung thủ đã biến mất không thấy tăm hơi. Mặc kệ hung thủ là từ cầu thang chạy xuống lầu, hay là dùng cách gì khác rời khỏi hiện trường, động tác đều vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt, có thể thấy được không phải nhất thời nảy lòng tham nên mới phạm tội, mà là trước đó đã tính toán sắp đặt tỉ mỉ rồi mới ra tay.

Đến lúc ra trận, một chiêu lấy mạng, sau đó lập tức rời đi. Bất kể là thời cơ, quá trình, kết quả, đào thoát đều đạt tới độ chính xác hoàn hảo, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi sâu sắc. Thủ pháp giết người điêu luyện mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối không phải do người bình thường gây ra, thậm chí sát thủ chuyên nghiệp cũng có rất ít người đạt tới trình độ này.

Dự cảm chẳng lành giống như một tầng mây dày đặc, nặng trĩu treo trong lòng mỗi người.

Lúc này, Bùi Chí tiến lên phía trước, vỗ vai Hầu Du: “Lại đây nhìn xem, người đi lấy băng ghi hình giám sát trong khu nhà đã trở về rồi.”