Chương 38: Camera giám sát

Sở Từ chưa từng gặp Long Kỉ Uy, lần đó lúc bị tập kích trên đường núi quốc lộ, Long Kỉ Uy vẫn ngồi bên trong chiếc xe che kín mít, từ đâu tới đuôi không hề lộ diện.

Nhưng đối với cái tên này, y vẫn là rất mẫn cảm. Mặc kệ do biết được quá khứ người này từ trong miệng Hàn Việt, hay là do đám bạn của Hàn Việt trong lúc chuyện trò tình cờ nhắc đến, ba chữ đầy đủ Long Kỉ Uy đều mang theo uy hiếp cùng sức ép.

Sở Từ không hay nói nhiều, nhưng y rất giỏi về quan sát và thu thập. Có một khoảng thời gian y đặc biệt quan tâm đến người này, thậm chí so với quan tâm Hàn gia năm xưa còn nhiều hơn.

Tuy nhiên, thế giới của Long Kỉ Uy cách y quá xa, y thật sự không dám tùy tiện đưa hắn vào kế hoạch của mình, bởi vậy đến cuối cùng dần dần từ bỏ.

“…Xin hỏi, ngài có việc gì không?” Sở Từ ngửa đầu ngồi dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực: đây là tượng trưng cho sự phòng ngự tâm lý theo bản năng.

Long Kỉ Uy hỏi: “Cậu có vẻ rất kiêng dè tôi? …Đúng vậy, tôi hình như thiếu chút nữa đã giết cậu. Ở đường núi quốc lộ đúng không, nếu không nhờ Hàn Việt bất kể sống chết bảo vệ cậu, tôi thiếu chút nữa đã phớt lờ sự tồn tại của cậu rồi. Dù sao cũng đâu ai ngờ, trên đời này lại chuyện trùng hợp như vậy.”

Sở Từ hơi nhíu mày, yên lặng nhìn hắn không lên tiếng.

Gương mặt Long Kỉ Uy rất trẻ trung, thậm chí tính cách của hắn, phương thức nói chuyện của hắn, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn, đều hoàn toàn nhìn không ra là người đã mấy chục tuổi. Nếu hắn cứ như vậy bước đi trên đường lớn, có thể người ta sẽ nhìn lầm rằng hắn mới mười chín hai mươi tuổi, là một thanh niên trẻ trung khỏe mạnh cũng không chừng.

Sở Từ lúc đầu cũng có chút nghi hoặc, theo bản năng muốn từ trên ngũ quan gương mặt hắn tìm ra chút dấu vết thời gian, tuy nhiên y rất nhanh liền thất bại.:Dường như thời gian đã xảy ra sự đảo chiều kỳ dị nào đó trên con người này, khiến hắn thoạt nhìn vẫn đang dừng lại ở thời niên thiếu xa xôi.

Long Kỉ Uy tựa hồ không quan tâm việc hắn bị người ta quan sát, lôi từ trong túi áo khoác trước ngực ra một quyển hộ chiếu, ‘cạch’ một tiếng ném lên bàn: “Đây là thứ Bùi Chí nhờ tôi chuyển cho cậu.”

Sở Từ vừa mở quyển hộ chiếu ra liền trông thấy họ tên cùng ảnh chụp của mình, y lật tiếp ra phía sau, thế nhưng còn có luôn thị thực đi nước ngoài. Y chậm rãi đặt quyển hộ chiếu xuống, nhìn về phía Long Kỉ Uy, nhất thời hiện lên vô số ý niệm trong đầu, cuối cùng mới thận trọng hỏi: “Bùi Chí thế nào rồi?”

“Bị khống chế.”

“Do Hàn gia làm?”

“Do tôi.” Long Kỉ Uy thờ ơ nói, “Giữa trưa ngày Hàn Cường bị giết, hắn xông vào nhà người tình của Hàn Cường, chuẩn bị đem cô ta đi. Tôi đuổi theo phía sau, khống chế cả hai người bọn họ. Người Hán có một câu, gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau rình mồi.”

Sở Từ gắt gao nhìn hắn: “Tại sao?”

“Cậu còn hỏi tôi tại sao!?” Long Kỉ Uy dường như cảm thấy hết sức buồn cười, “Vài ngày trước khi Hàn Cường chết, hắn đã nhờ một người bạn giúp hắn tìm nhà mới cho người tình của hắn. Sáng hôm hắn bị giết, hắn đã nói với người tình có hẹn bạn ra ngoài gặp mặt, đến trưa chắc sẽ không về. Liên hệ trước sau một chút, chỉ cần là người hơi có đầu óc liền có thể điều tra ra người bạn thần bí nào đã giúp Hàn Cường tìm nhà. Người tình của hắn nhất thời không nghĩ tới điểm này, nhưng Bùi Chí thì nghĩ tới, và tôi cũng nghĩ tới.”

Đồng tử của Sở Từ co rút lại, tuy rằng tư thế không thay đổi, nhưng ngón tay đang cầm quyển hộ chiếu đã dùng sức đến mức hơi đáng sợ.

“Bùi Chí thật lòng muốn bảo vệ cậu. Hắn đưa quyển hộ chiếu này cho tôi, nhờ tôi chuyển cho cậu, thậm chí còn giúp cậu đặt vé máy bay cuối tháng này bay ra nước ngoài.”

Sở Từ buột miệng hỏi: “Anh đã làm gì Bùi Chí?”

“Cậu có biết tại sao Bùi Chí muốn dẫn người tình của Hàn Cường đi không? Bởi vì hắn sợ cô ta lắm miệng, tiết lộ chuyện gì đó khiến cậu bại lộ. Như vậy, cậu cũng có thể biết tại sao tôi khống chế cả hai người bọn họ rồi chứ!? Bởi vì tôi không chỉ lo lắng về cô ta, mà tôi cũng không yên tâm về Bùi Chí. Về mặt này, so với cậu tôi càng cẩn thận hơn.”

Đại khái do có liên quan đến dân tộc thiểu số, khẩu âm Long Kỉ Uy khi nói chuyện hơi khác biệt, ngữ điệu thong thả mà rành mạch. Giọng nói của hắn rất êm tai, khi mở miệng vừa thản nhiên vừa hết sức rõ ràng.

Hắn cứ như vậy khiến người ta có một loại cảm giác, chỉ cần nghe hắn mở miệng nói chuyện lần đầu liền có thể xác định hắn là người ý chí dứt khoát mà kiên định, thủ đoạn sắc bén mà quyết đoán, một khi đưa ra mệnh lệnh thì không thể thay đổi.

Sở Từ im lặng một chút mới lên tiếng: “Tôi muốn xác nhận rằng Bùi Chí được an toàn.”

“Tôi cứ nghĩ cậu chẳng quan tâm gì tới hắn.” Long Kỉ Uy vô cùng nhàn nhã rót cho chính hắn ly trà.

“Tôi không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến người ngoài cuộc.”

“Vậy thì cậu nên quan tâm bản thân mình đi. Nếu tôi là cậu, cuối tháng này tôi sẽ lấy vé máy bay rời khỏi Bắc Kinh. Thực ra, tôi rất thắc mắc tại sao tới giờ này cậu còn chưa đi.” Long Kỉ Uy uống một ngụm trà, ánh mắt bình thản không gợn sóng nhìn Sở Từ, “Chẳng lẽ cậu còn ngồi đây, chính là chờ Hàn Việt tìm tới cửa, bắt giữ kẻ thù phân thây anh trai của hắn ra thành hơn chín mươi phần sao?”

Sắc mặt Sở Từ lập tức thay đổi: “…Làm sao anh biết được?”

“Nếu không phải tôi gởi tin nhắn kia cho Hàn Việt, hiện tại cậu đã bị bắn chết rồi.” Long Kỉ Uy đứng lên, phất phất cổ tay áo khoác không nhiễm chút bụi nào, “Hành động của cậu vẫn còn quá non nớt.”

Sở Từ ngẩng đầu lên, nhìn Long Kỉ Uy đang chuẩn bị rời đi, rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn không tài nào giải thích: “Tại sao anh phải giúp tôi?”

Long Kỉ Uy đột nhiên trầm mặc một chút.

Sở Từ nhìn vẻ mặt hắn, nhất thời cảm thấy tâm tình hắn đang rất phức tạp.

“Quê nhà tôi nằm ở một sơn thôn hẻo lánh tại Quý Châu, điều kiện rất kém. Lúc cha mẹ cậu còn trẻ từng đến đó, ừm, để dạy học. Đương nhiên đó là chuyện hơn ba mươi năm trước rồi. Người Miêu chúng tôi từ trước đến nay có thù báo thù, có ân báo ân, dù là một chút ân oán cũng có thể ghi nhớ cả đời. Đáng tiếc, hiện tại bọn họ đã mất hết.”

Đối với chuyện của cha mẹ mình, Sở Từ biết rất ít, nghe vậy không khỏi kinh ngạc: “Tại sao tôi chưa từng gặp anh?”

Long Kỉ Uy khoát tay nói: “Lúc đó bọn họ còn chưa kết hôn… Sau này vì một vài nguyên nhân mà dần dần mất liên lạc. Mấy chuyện trước kia nói ra thì dài lắm, tôi phải đi rồi, sau này nếu cậu có cơ hội viếng mộ bọn họ, nhớ đừng quên nói với bọn họ rằng, ân tình tôi thiếu bọn họ, tôi đã trả xong.”

Hắn xoay người đi, bước nhanh xuống dưới lầu, cũng không quay đầu lại phất phất tay: “Sớm rời khỏi Bắc Kinh đi, chúng ta không cần hẹn ngày gặp lại!”

Sở Từ sửng sốt, chỉ thấy hắn bước đi thật nhanh, vạt áo khoác theo gió nhẹ tung bay, rồi biến mất tại khúc ngoặt thang lầu.

——

Quá trình điều tra vụ án mạng của Hàn Cường sau khi trải qua thời gian dài bế tắc, đột nhiên một ngày nọ xuất hiện khả năng chuyển biến đầy hi vọng.

Vẫn là thông qua ý tưởng hôm ấy của Hàn Việt, từ số điện thoại sẽ điều tra xem thẻ SIM là do cửa hàng nào bán, kế tiếp điều tra xem bán cho ai. Thật không may, thẻ SIM ấy không xuất phát từ cửa hàng chuyên bán điện thoại di động độc quyền, hoặc các cửa hàng có thể điều tra, mà nó lại xuất phát từ những cửa hàng bán điện thoại thông thường, những người bán hàng rong nhỏ lẻ. Những người buôn bán lưu động như vậy nhiều vô số kể, trên cơ bản là khó tìm còn hơn mò kim đáy biển.

Cao Lương Khánh nhìn chằm chằm kết quả điều tra trong suốt thời gian dài, rốt cuộc từ trong biển người mờ mịt sàng lọc ra mấy điểm tiêu thụ khả nghi, rồi lại trải qua hàng loạt điều tra khác, cuối cùng mới quyết định chọn địa điểm là trước cửa một cục bưu chính nhỏ, có cả đám người bán hàng rong trải chiếu bán thẻ SIM rẻ tiền.

Trước cửa rất nhiều bưu cục đều có những người phụ nữ hoặc người già, không có nơi kinh doanh ổn định, chỉ là mang theo rất nhiều thẻ SIM rẻ tiền, cả ngày ngồi đó bán. Cao Lương Khánh vừa nhìn thấy liền đau đầu, loại buôn bán lưu động thế này nhiều không kể xiết, làm sao có thể điều tra cụ thể người mua là ai? Đây không phải cố ý gây khó dễ cho người ta ư?

Thật may, lúc này Hàn Việt vận dụng mối quan hệ của mình, lấy được băng camera ghi hình ngầm trước cửa bưu cục. Trong những thành phố lớn, khắp đầu đường cuối ngõ, đường lớn trọng yếu hay phương tiện công cộng đều sẽ đặt camera giám sát, đặc biệt là một thành phố trọng điểm như thủ đô Bắc Kinh. Camera giám sát trước cửa cục bưu chính này kỳ thật đã lỗi thời, muốn lấy được băng ghi hình đầy đủ, Hàn Việt cũng phải tốn ít nhiều công sức.

Hiện tại đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể dựa vào đống băng ghi hình này để điều tra. Sau khi rất nhiều cảnh viên thâu đêm suốt sáng sàng lọc cùng hỏi thăm, cuối cùng từ mấy ngàn người qua đường mua thẻ SIM đưa ra được danh sách hai trăm người có khả năng gây án nhất.

Từ hai trăm người này, nhân viên kĩ thuật đã cắt ghép biên tập ra thành hàng trăm đoạn băng ghi hình ngắn, đưa đến cho Cao Lương Khánh cùng Hàn Việt xem.

Cho dù danh sách tình nghi đã thu hẹp lại phạm vi nhỏ nhất, thế nhưng khả năng từ mấy trăm người tìm ra hung thủ vẫn thấp vô cùng. Hàn Việt mang theo tâm tình còn nước còn tát xem băng, đột nhiên trong nháy mắt cả người hắn đông cứng lại, vội vàng kêu Cao Lương Khánh: “Quay lại quay lại!”

Cao Lương Khánh không hiểu gì hết, quay băng trở về, hỏi: “Sao vậy?”

Chỉ thấy trên màn ảnh mờ mịt kia, giữa đường phố nhộn nhịp đông đúc, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo choàng dài màu trắng vội vã đi qua trước cửa cục bưu chính, đột nhiên y giống như vừa nhớ ra điều gì, chuyển hướng về phía người bán hàng rong. Y cúi đầu nói với cụ già bán SIM mấy câu, đại khái là hỏi giá, kế tiếp mau chóng lấy tiền từ trong túi ra trả rồi nhận thẻ SIM.

Hình ảnh đó bất quá chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, thế nhưng ngay đến chóp mũi Hàn Việt cũng toát mồ hôi hột, lại kêu Cao Lương Khánh: “Quay lại lần nữa cho tôi xem!”

Cao Lương Khánh mau chóng quay băng trở về, lần này Hàn Việt càng nhìn kỹ hơn, hình ảnh lớn nhỏ trước sau điều chỉnh mấy lần. Cao Lương Khánh nhịn không được hỏi: “Thế nào rồi, cậu quen người này?”

Hàn Việt thấp giọng nói: “Là Sở Từ.”

“…Hử? Là người yêu lâu năm của cậu?”

Hàn Việt trầm mặc một chút: “Hiện tại đã chia tay.”

“Không sao không sao, khắp trời đất nơi nào mà chẳng có hoa thơm cỏ lạ. Sao hả, cậu cảm thấy người này khả nghi? Không đúng, tôi nhớ y chỉ là một kĩ sư nho nhã yếu ớt thôi mà?”

“…Tôi chính là thấy lạ, tự dưng y mua thẻ SIM làm gì? Tôi không nghe nói y muốn đổi số mới.”

Cao Lương Khánh hỏi: “Chi bằng đi điều tra thử? Bất quá nếu là người của cậu, cậu nhất định đã thăm dò gốc gác của y rồi.”

Hàn Việt thầm nghĩ cũng chưa chắc, lão tử đâu phải loại người không có việc gì liền điều tra mười tám đời tổ tông nhà người khác, hắn đâu có dư hơi như vậy. Trầm ngâm một lúc, hắn lắc đầu nói: “Không cần điều tra y, nói không chừng là y mua cho đồng nghiệp. Đơn vị của y cách cục bưu chính không xa, xem tình hình này chắc là buổi trưa ra ngoài ăn cơm với bọn họ.”

Cao Lương Khánh gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Hàn Việt ở Cục cảnh sát đến tận tối muộn mới rời đi. Gần đây, hắn được phân công phụ trách một hạng mục quân sự bí mật, thế nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên thoáng chốc kế hoạch bị trì hoãn. Trước mắt, ngoại trừ hàng ngày đến quân ủy xử lý mấy chuyện lặt vặt, trên cơ bản hắn chỉ xoay quanh những chuyện liên quan tới Hàn Cường.

Chuyện này thật sự là bất đắc dĩ, sắc mặt tư lệnh phu nhân càng lúc càng khó coi, nhiều lần còn nói chuyện hết sức khó nghe, nói tới nói lui vẫn chất vấn Hàn Việt có phải hay không cả ngày thương nhớ người tình mới chia tay, không tập trung điều tra vụ việc của anh trai mình, khiến cho đến tận bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ.

Hàn Việt rời khỏi Cục cảnh sát, đứng trên đường lớn tấp nập người qua lại, tự nhiên cảm thấy mơ hồ. Sắc trời đã dần dần tối xuống, hắn lại không biết nên về đâu ngủ… Người luôn chờ hắn ở nhà nay đã đi rồi, khách sạn thì xa hoa mà lạnh lẽo, có trở về hay không đều giống nhau. Tư lệnh phu nhân ở nhà vừa nhìn thấy hắn liền lải nhải, lải nhải tới mức mọi người bất an, hết thảy Hàn gia chìm trong sương mù ảm đạm.

Hàn Việt ngồi xổm bên đường một lúc, cầm di động lên chậm rãi vuốt ve, vừa hút thuốc vừa xuất thần suy nghĩ điều gì.

Hắn suy nghĩ rất lâu rất lâu, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối mịt mới do dự mở điện thoại, ấn xuống một dãy số.

“Alo, lão Tiền phải không, tôi là Hàn Việt… Ừ, dạo này tôi bận quá, khi nào có thời gian nhất định sẽ tìm cậu uống rượu. Là như vầy, chỗ cậu có ai vừa đáng tin vừa kín mồm kín miệng không? Giúp tôi điều tra một người… Không có gì, là người yêu của tôi, tên gọi Sở Từ, Từ của nhân từ, người Quý Châu. Tôi muốn biết mấy chuyện trước đây của gia đình y, thân thích bạn bè hoặc quan hệ gia đình gì đó. Cậu nói xem, người nằm bên cạnh mình dĩ nhiên phải biết rõ gốc gác, đúng không… Ha ha!! Đương nhiên phải giấu người nhà của tôi rồi, cũng đừng tiết lộ chuyện này cho ai biết, nói ra thì mất mặt lắm! …Rồi, chuyện này xử lý xong tôi nhất định sẽ hậu tạ cho cậu! …”

Hàn Việt cúp máy, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Hắn nhìn thấy ánh đèn nê-ông đầy màu sắc trên đường đêm, xe cộ ngược xuôi nơi phố lớn, dòng người xuyên qua cầu vượt… Đột nhiên hắn nhớ tới một đêm rất lâu về trước, hắn kiên quyết lôi kéo Sở Từ đi uống rượu cùng bạn bè của hắn, sau đó lại vì cơn ghen sôi sục, nửa đường lái xe đưa Sở Từ về nhà. Thời điểm đó, Sở Từ cũng là như vậy nhìn xuyên qua cửa xe, nhìn phố đêm phồn hoa náo nhiệt, ánh mắt cô tịch mà lạnh lẽo, tựa hồ như tất cả cơn giận đã bị đóng băng ngoài cánh đồng hoang vu.

…Biểu tình của hắn hiện tại có phải hay không rất giống y lúc ấy?

Hàn Việt nghĩ như vậy, cười khổ một chút, hung hăng đạp mạnh lên tàn thuốc rơi dưới lề đường, đứng dậy bỏ đi.