Đối với Tân Đường, tôi vẫn luôn cho rằng mình là một người vô cùng rộng lượng.
Cậu thường xuyên tức giận với tôi, mà nguyên nhân tức giận đến chính tôi cũng không thể hiểu nổi. Gần đây nhất là bởi vì sinh nhật Lý Hàm, cậu ta ở trong lớp được khá nhiều người yêu mến, ai ai cũng thân thiện. Tân Đường hỏi tôi có tham gia hay không, tôi tùy ý trả lời, thực ra cũng không muốn đi.
Mãi tới khi cậu bạn kia mời, cậu ta bảo mẹ mình sẽ mời ảo thuật gia tới biểu diễn ảo thuật.
Tôi không chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Tân Đường tức giận nói tôi là kẻ nói dối, tôi cũng chưa kịp giải thích, rằng tôi không phải đi ăn bánh kem, mà là đi xem ảo thuật. Cậu liền ném tôi xuống đường, tự mình đi về nhà.
Ngày đó sau khi trở về, tôi liền mang bánh kem dâu tây đợi ở ngoài cửa nhà cậu thật lâu (đại khái là kim phút chạy từ số chín đến số mười), cuối cùng quyết định từ bỏ quay về.
Tâm tư nam sinh thật là khó đoán.
Ngày hôm sau đi học, tôi lại đứng trước cửa chờ cậu, thật ra là ngồi bên thềm lan can, chống cằm suy tư trầm lặng. Lúc đó, tôi hay bẻ đầu ngón tay mà đếm, mười tuổi này của tôi đã trôi qua bao nhiêu ngày, còn bao lâu nữa sẽ kết thúc.
Thật ra, trái lại với hy vọng lớn lên của nhiều đứa trẻ, tôi ghét sự trưởng thành. Mỗi lần lớn thêm một tuổi, tôi càng thêm nhớ một năm đã qua đi.
Tôi phát hiện, chuyện trưởng thành cũng không hoàn toàn làm người ta trở nên thông minh, thành thục, thậm chí không hề đơn thuần, mọi người đều dùng chuyện này làm lý do. Trưởng thành, thì có thể uống rượu, có thể yêu đương, có thể muốn làm gì thì làm. Đúng là một cái lý do thật tốt, tất cả mọi người đều vô pháp cự tuyệt.
Năm tôi mười tuổi, lần đầu tiên nghe thấy lý do như thế này là từ mẹ tôi. Bà muốn li hôn với ba tôi, “Tiểu Sênh đã trưởng thành, chuyện của chúng ta cũng nên giải quyết cho xong đi.”
Bà rời đi, đến nước Mỹ sinh sống. Từ lúc đó cho tới giờ, mẹ tôi đã rời đi sáu tháng, tròn một trăm tám mươi ngày.
Tôi biết bà sẽ không trở về, bởi vì bà dùng lý do tôi trưởng thành để rời đi. Mà tôi, vẫn cứ luôn lớn lên, trưởng thành là điều không thể nào cưỡng lại.
Đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên có người xuất hiện, Tân Đường lộ ra đầu tóc rối bù, “Cậu tới sớm như vậy làm gì?”
Cậu ấy là như vậy, hay giận mà cũng thật nhanh nguôi.
Tôi đứng lên, vỗ mộng phủi hết bụi xuống. Cậu bỗng hiểu rõ gật đầu: “Bác lại đi rồi à?”
“Tối hôm qua chín giờ đã bay rồi.” Công việc của ba tôi có thể hình dung kiểu như ngày đêm đảo lộn.
“Vào ăn sáng đi.” Hắn ngáp một cái, một tay khác thuận tiện lấy áo khoác đồng phục mặc vào.
Tôi xách cặp sách phía sau đi theo cậu vào cửa, đúng lúc mẹ Tân Đường mang bữa sáng lên bàn, nhìn thấy tôi, vội vàng vẫy tay, “Mộ Sênh à, mau tới đây, mấy ngày rồi chưa nhìn thấy con đấy.”
Một thời gian sau khi mẹ tôi rời đi, tôi liền có thói quen ăn cơm ở nhà Tân Đường. Ba tôi có chút ngại, muốn đưa tiền trợ cấp, mẹ Tân liền trừng mắt, mười phần khí thế nói, “Lão Trần, chúng ta đã mười mấy năm là hàng xóm, chú đây là xem thường chị, chị nuôi thêm Mộ Sênh, nó có thể ăn hết gạo nhà chị hay sao?”
Ba tôi không có cách nào, sau liền đổi phương thức bằng cách bảo tôi đem đồ sang. Một tí là đưa thùng sữa bò nói tôi thích uống, tí nữa lại là thực phẩm dinh dưỡng cho trẻ nhỏ mà trong cơ quan tặng, đển khi mẹ Tân lại nhìn thấy tôi xách theo cả thực phẩm chức năng của người già và trung niên mà dở khóc dở cười.
Nhà Tân Đường thích ăn phở nên bữa sáng không bao giờ thiếu bánh quẩy. Tôi mới vừa ngồi xuống cắn một miếng bánh quẩy, mẹ Tân đã bưng một chén cháo trắng tới, đôi tay xoa xoa trên tạp dề, như là có cái gì đó khó nói, “Cái kia, Mộ Sênh à… Dì định nói với con…”
“Mẹ ơi, giày thể thao của con đâu?”
Giọng Tân Đường rất lớn từ trong phòng truyền ra.
Mẹ Tân dùng giọng lớn hơn át lại, “Tự mình tìm đi!”
“Tìm không thấy, ngày hôm qua con đã đặt ở mép giường, sao giờ không thấy đâu cả!”
“Đứa nhỏ này.” Mẹ Tân bất đắc dĩ thở dài, quay người bước nhanh vào phòng, giọng điệu không kiên nhẫn nói, “Lớn đến từng này rồi cái giày cũng không tìm được, ngốc hết chỗ nói.”
“Mẹ” đều là kiểu người như thế, một bên trách mắng bạn, một bên lại xử lí mọi chuyện thoả đáng. Tôi tự nói với bản thân, cái này có gì phải hâm mộ? Tôi cũng có mẹ mà.
Tôi theo bản năng sờ sờ đầu mình - trước đó mới cắt ngắn đến vành tai, khi đó mẹ tôi còn ở nhà, thích đan tóc nhiều kiểu cho tôi. Mà ba tôi xưa nay đều không biết gì đến việc tóc tai, buộc cho tôi không phải quá chặt thì chính là rất xấu.
Cắt đi mái tóc dài, tôi có chút ngạc nhiên vì cứ nghĩ mái tóc kia nặng lắm. Ba tôi khá thích kiểu tóc này, tôi cũng thích. Còn mẹ tôi vẫn luôn thích tóc dài.
Mỗi khi đến thứ sáu, cô tôi thường tới trường học thăm tôi, rồi mang tôi đến tiệm cơm gần đó ăn nhiều thứ, hỏi tôi thứ bảy có muốn đến nhà cô ấy chơi hay không.
Cô chuyển nhà, muốn lái xe đến chỗ tôi phải mất năm sáu tiếng đồng hồ.
Lúc mẹ tôi vừa đi, ba tôi vô cùng bận rộn, tôi liền đến nhà cô ở. Cô đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng thích ở cùng cô ấy. Ở đó, vướng mắc lớn nhất của tôi là con gái của cô, tức chị họ tôi. Không phải chị ấy đối với tôi không tốt, ngược lại là quá tốt, tốt đến mức làm tâm hồn nhỏ bé của tôi chưa thể chấp nhận ngay được.
Bởi vì ba mẹ ly hôn, chị ấy hình như xem tôi thành trẻ mồ côi, không có bố mẹ yêu thương, thường nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Hơn nữa, chị ấy còn kể với bạn mình chuyện của tôi, còn thêm mắm thêm muối vào nữa. Vì thế nên có khi đang ăn cơm, tôi thường bắt gặp ánh mắt quan ngại hay lo lắng nhìn về phía mình. Thậm chí tôi còn nghi ngờ, khi mọi người nhìn như thế sẽ làm cho đồ ăn mất ngon.
Nếu không thì vì sao ngày càng khó ăn như thế? Lúc ấy, tôi liền bắt đầu hiểu được bản thân, tôi tình nguyện bị người khác xem nhẹ, cũng không muốn trở thành trung tâm của đề tài thảo luận.
Tôi còn đang nghĩ ngợi, cô tôi đã cất tiếng gọi hồn tôi về. Cô nói đã hỏi qua ý kiến ba tôi, chỉ cần tôi đồng ý là được.
Tôi nói, được, tôi cũng muốn đi xem nhà mới của cô.
Đường đi rất xa, ngồi vào xe tôi liền ngáp, chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.
Tôi mơ thấy khi còn nhỏ.
Khi đó, nhà tôi mở một cửa hàng bách hóa nhỏ. Ngoài trời, ve kêu vang sau giờ ngọ, trong nhà, tôi ngồi dưới đất, trong tay ôm tiểu Hùng, ngẩng đầu xem TV, trên tường quạt trần kẽo cà kẽo kẹt vang lên. Bố tôi nằm trên ghế dài, chân gác trên ngăn tủ, trong miệng hát nhẩm, híp mắt.
Mẹ tôi ở sau nhà, ngồi trên ghế trúc thở hổn hển giặt một chậu quần áo lớn. Trong chậu chất đầy đồ, nào màu đỏ, nào trắng phau, khi nào xong thì tôi sẽ mang đi phơi. Nhưng lúc đó không được, bởi tôi còn đang thích thú mải mê xem mèo và thỏ. Buổi tối, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi trách mắng, “Sao lại ngủ trên mặt đất rồi? Bị cảm thì làm sao bây giờ?”
Tôi tỉnh lại, mở mắt ra, lại trở về mười tuổi.
Vui vẻ ở nhà cô hết thứ bảy, sáng thứ hai, tôi ngậm kẹo que trong miệng quay trở về. Lấy một đống sách vở cùng bánh kẹo chia cho Tân Đường một nửa, cậu lại uể oải ỉu xìu, đẩy cặp sách của tôi ra, “Cậu tự ăn đi.”
“Cậu làm sao vậy?” Tâm trạng có vẻ không tốt.
Cậu ấy trầm mặc đi tới, thấp đầu, bước chân nặng nề, giống hệt như phạm nhân chuẩn bị nhận án tử hình.
Tôi cũng lười hỏi, dù sao cuối cùng cậu cũng sẽ nói với tôi thôi.
Quả nhiên, cậu im lặng nửa ngày, rốt cuộc cũng quay đầu lại, đôi mắt hồng hồng, “Trần Mộ Sênh, tớ, tớ phải đi rồi.”
“Đi đâu?”
Cậu quay đầu sang một bên, “Mẹ tớ nói, chúng tớ muốn chuyển nhà.”
Buổi sáng hôm đó mẹ Tân muốn nói chuyện này với tôi sao? Tôi biết rõ nhưng vẫn cứ ngơ ngác a một tiếng.
“Tớ nói tớ đang chuyển nhà! Tớ phải đi!” Cậu tức giận giẫm chân tại chỗ. Giống như đang rất bất mãn với phản ứng này của tôi vậy.
Tôi lấy kẹo que đang ngậm trong miệng ra, nghiêm túc nói, “Tớ nói tớ nghe được.”
Ngày đó Tân Đường chuyển nhà, mưa phùn rơi rả rích, tôi cầm chiếc dù hoa nhỏ, đứng trước cửa nhà cậu, nhìn nhân viên công ty chuyển nhà ra vào dọn hành lý. Xe sắp chứa đầy, Tân Đường cũng bỏ vào đó một cái rương nhỏ, rồi chạy về phía tôi.
Cậu có vẻ không vui lắm, toàn bộ khuôn mặt cúi gằm xuống. Khi nhìn tôi, lại miễn cưỡng cười lên một tí, “Tớ phải đi.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Nhưng tớ vẫn còn trở về, cậu phải đồng ý là không được quên tớ.” Mặt cậu đỏ ửng, quai hàm phồng lên mở miệng.
Tôi cảm thấy cậu hơi ngốc, cậu làm sao biết mình sẽ về chứ? Có lẽ là cậu bị ba mẹ lấy cớ lừa để rời đi thôi. Cậu cho rằng dọn nhà là dễ sao? Giống như cô tôi khi dọn nhà, mọi kế hoạch đã sớm chuẩn bị xong, chỗ làm của dượng, trường học của chị họ, tất cả đã đâu vào đấy rồi mới quyết định dọn nhà đi chỗ khác.
Người lớn làm việc, làm sao có thể không có chuẩn bị.
“Trần Mộ Sênh, tớ thật sự sẽ trở về!” Cậu lại bắt đầu nóng nảy, thấy tôi không nói lời nào, liền trừng mắt nhìn tôi.
Tôi khẽ cười, “Chính cậu cũng từng nói, cậu sẽ không rời đi.”
Đó là khi mẹ tôi vừa đi, tôi tỏ vẻ mạnh mẽ, giống như ngày thường cười nói. Người lớn xung quanh, tính cả ba tôi, tất cả đều nhẹ lòng thở phào, trong lòng họ hẳn nghĩ: “Quả nhiên là con nít, rất nhanh đã quên đi rồi.”
Chỉ có Tân Đường hiểu, cậu nói, “Trần Mộ Sênh, cậu đừng có giả vờ, mặt cậu một chút cũng chẳng có gì vui cả.”
Vẻ mặt tôi vẫn luôn vênh váo, trước mặt là một đứa bé hơi mất kiên nhẫn. Nhìn hắn một hồi lâu, tôi nhẹ nhàng mở miệng, “Tân Đường, mẹ tớ không cần tớ nữa.”
Nói đến đó nước mắt liền chảy xuống. Từ khi mẹ đi, đó là lần duy nhất tôi khóc, cũng là lần khóc thê thảm nhất.
Tân Đường không ngừng vỗ lưng tôi, một hồi lâu mới đặc biệt mở miệng, “Được rồi, tớ đồng ý với cậu, tớ tuyệt đối sẽ không rời đi đâu!”
Hắn ngây ngẩn cả người, tôi biết hắn đã nhớ đến lời mình từng nói.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt như muốn nói với hắn, cậu xem, tớ cũng rất muốn tin tưởng cậu đấy. Nhưng mà “tuyệt đối sẽ không rời đi” và “thật sự sẽ trở về”, tôi rốt cuộc nên tin tưởng cái nào đây?
“Thật xin lỗi.” Hắn nhỏ giọng nói.
“Tớ không trách cậu.” Tôi lộ ra nụ cười xán lạn.
“Trần Mộ Sênh,” cậu bỗng nhiên lại nổi giận, “Hiện tại cậu cũng đối xử với tớ như vậy!” Rồi cậu xoay người đi, không hề quay đầu lại.
Tôi đã chuẩn bị quà cho cậu, còn đang được giấu sau lưng – búp bê vải tiểu Hùng. Đây là thú nhồi bông duy nhất làm bạn với tôi, tuy rằng đã không còn nguyên vẹn, trên đầu nó còn trọc một mảng, nhưng đây là vật tôi quý nhất. Tôi định nói với cậu, tôi cũng sẽ không quên cậu.
Nhưng cuối cùng lại chẳng kịp làm gì.
Tôi không biết vì sao Tân Đường nổi giận. Tôi thật sự không trách cậu, tôi tin tưởng cậu nói sẽ ở bên cạnh tôi là sự thật. Cậu là bạn tốt nhất của tôi, nhưng chuyện cậu “nhất định trở về” là không thể nào chắc chắn. Bởi vì cậu ấy vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.
Tôi còn tưởng tôi không có cách nào thích ứng với sự ly biệt, mãi mãi không thể thích ứng. Mẹ tôi, cô tôi và Tân Đường, bọn họ đều là những người quan trọng đối với tôi, bọn họ đều rất yêu tôi, tôi cũng sẽ không quên bọn họ. Nhưng chung quy, bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, bản thân là quan trọng nhất, tình cảm đó, chưa đủ vì tôi mà ở lại.
Tôi không thể thay đổi, chỉ có thể học cách thuận theo tự nhiên.
Một năm ba lần ly biệt, cứ như thế rất tự nhiên mà diễn ra.