Chương 6: Thanh Xuân Tản Mạn

Thấm thoát thì học kỳ 1 cũng trôi qua, thứ tôi nhận được không phải là kiến thức mà là nỗi thất vọng của cả gia tộc cũng như 1 trận đòn. Vì sao á để tôi kể tiếp.

Nếu như Phạm Ngọc Sơn nghiện phim, Bạch Yên nghiện tiểu thuyết thì Nha Sida là một con nghiện game kì cựu. Cả kì 1 nó bỏ đến 40 buổi học trên lớp để ngồi tiệm net, tôi với nó lại là anh em chí cốt nên tôi cũng bỏ học theo nó đi chơi luôn.

Nếu như NhaSida bỏ 40 buổi thì tôi cũng bỏ đến 35 buổi, thành tích học tập ngày càng kém đến khi thi cuối kì trong đầu tôi không còn một chữ nào cả.

Ở trường tôi học sinh không được thi cùng lớp mà xếp theo tên vậy là Bạch Yên cùng với đám anh em không thể giúp nổi tôi.

Vừa bước vào phòng thi đọc xong đề tôi đã biết kiếp này coi như bỏ rồi, tôi cố gắng quay ngang quay ngửa để cóp bài bọn xung quanh nhưng than ôi 2 thầy giám thị đứng ngay sát bên cạnh khiến tôi phải ngồi ngay ngắn như 1 khúc cây .

Ông trời ban cho mỗi người 1 sự khác biệt và với tôi đó là trí tưởng tượng, tôi cũng không hiểu tại sao khi đó nghĩ gì mà tôi vẽ một đàn voi vào bài thi đúng như câu “ thừa giấy vẽ voi”.

Đàn voi cả thảy 13 con gọi là thập tam thái bảo, vẽ xong tôi cười hà hà rồi nộp lên trước sự ngỡ ngàng của cả lớp cũng như thầy giám thị.

Đó là môn Toán tôi chắc suất được con 0 rồi còn Vật Lý với Hóa Học thì thi trắc nghiệm nên tôi khoanh bừa. Riêng Văn học và Lịch Sử Địa Lý thì tôi như được nạp vào đầu vậy câu nào cũng có thể trả lời rành mạch rõ ràng, có lẽ những kiến thức vớ vẩn tôi đọc trên mạng đã giúp tôi làm 3 môn xã hội ngon lành.

Sau 1 tuần thi thố cũng xong xuôi, chúng tôi lại bắt đầu học luôn học kì 2 mặc dù 1 tuần sau nữa mới có kết quả thi của học kì 1.

Trở lại lớp Bạch Yên hỏi tôi

-Thế nào cậu làm bài tốt chứ

Tôi lắc đầu thở dài

-Không xong rồi, lần này cái mông của tớ chắc chắn sẽ lát mất

Bạch Yên cười nói

-Chắc lần này cậu phải đứng học 1 tuần đấy

Tôi lại nghĩ bâng quơ, kì thực tôi không lo lắng lắm mà đang nghĩ về mấy trận game làm sao có thể khắc chế đối phương.

Lúc đi học về Nhasida lại hỏi

-Ê mày làm được không

Tôi cười lớn

-Con mẹ nó, tao với mày suốt ngày đi chơi thì làm thế nào được

Mặt Nhasida bắt đầu trở nên đê tiện làm cho tôi có cảm giác hơi sợ hãi, và niềm sợ hãi của tôi có cơ sở. Nó nói

-Tao ngồi bên một đứa học giỏi nên chẹp được hết

Thôi xong bây giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của Farrhan và Raju khi Rancho được thủ khoa “khi bạn của ta trượt, ta cũng buồn nhưng khi bạn của ta được thủ khoa ta còn buồn hơn”(Phim 3 chàng ngốc).

Lẽ ra tôi không mảy may suy nghĩ chút nào vì có thế nào thì thằng bạn chí cốt cũng giống tôi ai ngờ số nó sướng như tiên còn tôi như con Nhọ Nhọ.

Mấy ngày hôm sau tôi như thằng mất hồn đi hỏi từng đứa trong đám anh em xem có kẻ nào giống tôi không nhưng tất cả bọn nó chỉ vào mặt tôi mà chế nhạo. Buồn tủi, mất hết ý nghĩa của cuộc sống tôi đi vào lớp ngồi xuống và ngắm Bạch Yên cho đời thêm vui. Bạch Yên khoe với tôi

-Thanh Phong, hôm qua cô giáo chữa bài tớ đúng nhiều lắm

Ôi thôi thế này thì tôi còn thiết sống gì nữa, đám bạn chế nhạo đã đành đến cả nữ thần mà tôi yêu thương cũng làm được bài, cả thế giới này đã quay lưng với tôi rồi. Tôi gục xuống và đánh 1 giấc.

Cuối cùng Toán tôi được 0 thật, kèm theo đó là lời phê bình của giáo viên

-Hay lắm Mạc Thanh Phong. Có thể vẽ ra một đàn voi này quả thực không tồi

Tôi cười ha hả cầm bài thi đi khoe với đám anh em, không ngờ giáo viên lại thích thú với bài thi của tôi đến thế. Vui vẻ không được bao lâu tôi lại nghĩ đến chuyện phải đối mặt với mẹ.

Quãng đường về nhà ngày hôm đó sao mà trôi nhanh thế, tôi chỉ ước đạp xe thêm mười mấy tiếng nữa đạp đến sáng hôm sau cũng được chỉ cần mãi mãi đừng về tới nhà. Nhưng đã là họa thì không tránh được, điều gì đến cũng phải đến tôi lủi thủi dắt xe vào nhà, chị tôi hỏi

-Bài thi cuối kì đâu?

Tôi đã cố im ỉm mà tự nhiên chị tôi lại nhắc đến đã thế lại còn nói to. Tôi vội chạy lại bịt mồm chị tôi lại

-Em xin chị đấy, đừng có nói to như vậy

chị tôi đã nắm được điểm yêu nên cứ thế mà khai thác, chị tôi hét lên

-Ối mẹ ơi nó không làm được bài

Và thế là hết, câu nói đặt dấu chấm hết cho cuộc đời này. Mẹ tôi từ dưới bếp đi lên với đôi mắt rực lửa như Hỏa Nhãn Kim Tinh, bố tôi cũng từ trên nhà đi xuống bước đến chỗ cây gậy. Tôi mỉm cười đau khổ vo tờ giấy nhét vào miệng và nằm sấp lên giường.

Tất cả diễn ra trong êm đẹp và cả 1 tuần sau như Bạch Yên dự đoán tôi đã đứng để học.

Sau đó vài ngày lại đến buổi họp phụ huynh, sao cuộc đời tôi không thể êm ả hơn được nhỉ, nếu thầy giáo nhắc đến vụ 35 buổi bỏ học thì coi như xong. Họp phụ huynh thầy Phí sẽ nhờ lớp trưởng lớp phó đến bưng nước dọn dẹp các kiểu tôi bèn dặn lớp trưởng Nguyên Thanh Nam

-Nếu thấy thầy Phí nói gì đến tao thì gọi điện báo ngay cho tao nhé

Nguyên Thanh Nam nhận lời, tôi cũng có chút an tâm.

Đúng 7 giờ sáng tôi quỳ trước bài vị của ông nội mà khấn

-Ông ơi, ông có mỗi một thằng cháu đích tôn này, xin ông hãy làm phép giúp cho cháu thoát khỏi kiếp nạn, bằng không nếu bố cháu đánh cháu hỏng người thì nhà họ Mạc sẽ tuyệt tự tuyệt tôn mất

Nói xong tôi vái liền 18 cái chỉ mong mỗi cái vái của tôi sẽ làm linh hồn ông dưới suối vàng cảm động.

Đến khoảng 9 giờ tôi nhận được một cuộc điện thoại giống như sét đánh bên tai đó là Nguyên Thanh Nam

-Thầy Phí nói mày bỏ học hơn 30 buổi ngoài ra trong lớp không chép bài hay nói chuyện học thì dốt có khả năng sẽ ở lại lớp

Thôi chết rồi với điểm 0 môn Toán thì chắc chắn tôi sẽ ở lại lớp, như vậy thì hỏng bét, trong đầu tôi khi ấy suy nghĩ biết bao nhiêu là chuyện hết sức hỗn loạn nhưng trên hết tôi phải trốn hôm nay đã.

Tôi vội vã vào phòng nhặt mấy bộ quần áo định bụng trốn sang nhà bà ngoại nhưng khi đang sắp xếp đột nhiên có bóng người cao lớn đứng phía sau.

Tim tôi đập thình thịch, từ từ chậm rãi quay lại tôi thấy bố tôi đứng đó

-Định đi đâu vậy con, có gì cũng đợi mẹ mày họp về rồi hãng làm

Tôi cười cười nhưng trong lòng hoang mang tột độ. Bố tôi túm cổ áo lôi tôi xuống nhà rồi ngồi trên ghế khoanh tay trước ngực.

10 giờ mẹ tôi về, tôi thấy mẹ tôi thì thầm với bố tôi gì đó rồi hai người đồng loạt đi ra, bố tôi nói

-Lấy hộ tôi cái thang, để tôi gỡ cái cột nhà xuống

Tôi nằm sấp lên giường như một phản xạ có điều kiện...

Với điểm 0 môn Toán tôi chắc chắn có một xuất ở lại lớp nên mẹ tôi lại muối mặt dắt tôi đến nhà giáo viên dạy Toán là cô Chu Tuyết để xin cho tôi lên 40 điểm.

Cô Chu đưa cho tôi một đề thi rồi bắt tôi làm tại đó, tôi mất gần 5 tiếng mới hoàn thành rồi nộp cho cô, mọi việc còn lại cô sẽ xử lí.

Trên đường về tôi lại nghe mẹ tôi càm ràm

-Sao đẻ ra 2 đứa mà chị mày thì học giỏi còn mày lại như thế này...

Tôi đã nghe chán mấy câu đó nên trong lòng coi như không có nghe chỉ lẩm nhẩm bài Dạ Khúc của Châu tổng.

Ngày hôm sau tôi là tâm điểm của đám anh em. Mục Vô Thần nói

-Bố tao nói hôm qua có một đứa tên Thanh Phong gì gì đó bị thầy Phí phê bình rất gay gắt

Đám còn lại đều cười sặc sụa, Nguyễn Quang Hùng:

-Mẹ tao nói đừng chơi với nó nhé con

Nguyên Thanh Nam thì nói

-Hôm qua tao đã báo với nó rồi không biết có trốn được không

Tôi vừa xoa mông vừa bực mà gắt

-Con mẹ chúng mày, tao đang ê ẩm cả người đây, hôm qua Nguyên Thanh Nam gọi cho tao mà tao chưa kịp trốn sang bà ngoại đã bị bố tao bắt lại, sao lại đen đủi như vậy

Cả đám châm chọc tôi làm tôi điên tiết khập khễnh đi vào lớp, vết thương cũ còn chưa lành mà lại thêm vết thương mới tôi lại phải đứng học.

Bạch Yên nhìn tôi có vẻ thương tâm

-Này để tớ chép bài cho, cậu đứng như vậy không tiện

Có lẽ cô ấy thấy có lỗi khi thường ngày bắt tôi chép bài cho mình để đến khi thầy giáo phê bình làm tôi thành ra thế này. Tuy đau đớn thể xác nhưng nghĩ đến Bạch Yên quan tâm đến mình thì nguôi ngoai phần nào, nhưng tôi vẫn từ chối

-Lão tử là nam nhi đại trượng phu, mấy vết thương ngoài da có là gì, lão tử tự chép được

Họp phụ huynh chính là quãng thời gian đen tối của tôi, nó không chỉ dừng lại ở năm lớp 10 mà 2 năm sau vẫn là như vậy không có gì thay đổi, bố mẹ tôi thường đổ cho nhau để đi họp vì chẳng ai muốn mất mặt khi có thằng con như tôi cả.