Chương 4: Thanh Xuân Tản Mạn

Mấy hôm sau tôi nhấc cái thân ê ẩm đến lớp hôm đó tôi phải đứng học vì mông tôi không cho phép mình được ngồi. Bạch Yên mỗi lần quay sang nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của tôi thì không thể nào nhịn được cười, tôi bèn mắng

- Cậu cười cái gì, tớ thành ra thế này mà cậu không cảm thương gì à

- Thuơng, thương nhưng tớ không nhịn nổi - nói xong Bạch Yên lại vỗ đùi cười sặc sụa.

Bạch Yên vô cùng lười còn lười hơn cả tôi, thấy tôi ngồi không vẽ vời trong lớp cô ấy bèn đưa cho tôi quyển vở

- Này, không làm gì thì chép bài hộ tớ

- Vậy còn cậu làm gì - tôi ngơ ngác

- Tớ đang đọc dở đoạn này hay quá, cậu chép hộ tớ đi- Bạch Yên lại dùng ánh mắt long lanh nhìn tôi.

Tôi đã tự hứa với bản thân chỉ cần là nữ thần thích thì việc gì tôi đều có thể làm, vậy là tôi nhận lời. Thế là từ đó tôi đều chép bài hộ Bạch Yên, còn vở của tôi thì mặc kệ.

Có đôi lúc tôi chống tay vào má quay sang ngắm Bạch Yên, thực sự cô ấy cuốn hút một cách kì lạ, không kiềm chế được tôi đã đưa tay lên chạm vào cái má đáng yêu của Bạch Yên. Cái cảm giác chạm tay vào má Bạch Yên là một cảm giác cực kì khó tả, vừa mềm mềm lại vừa thích thích làm tim tôi như muốn nổ tung. Tôi chỉ sợ cô ấy sẽ phản ứng lại nhưng Bạch Yên thì mải đọc truyện nên chẳng quan tâm đến điều đó.

Tháng 11 Lập Đông, gió lạnh bắt đầu thổi, Bạch Yên cực kì sợ lạnh dù nhiệt độ ngoài trời mới là 20 độ nhưng cô ấy phải mặc đến 3 lớp áo mà vẫn kêu rét.

-Thanh Phong đóng cửa sổ vào hộ tớ với, rét quá

Bất kể là lúc nào Bạch Yên cũng kêu lạnh như thể cô ấy sắp đóng băng vậy nghe nói thân nhiệt của cô ấy chỉ có 35 độ thôi. Tôi thì ngược lại hoàn toàn, cơ thể tôi bình thường đều cao hơn 37 độ nên cho dù có rét thế nào cũng không cần mặc quá nhiều áo, hai chúng tôi như hai thái cực đối nghịch nhau vậy.

Trong mỗi lớp đều có 2 quạt trần lắp ở giữa và 4 chiếc quạt treo tường ở 4 góc, mặc dù góc của tôi có 1 cái quạt nhưng bất kể trời nóng hay lạnh nó cũng không quay vì đơn giản Bạch Yên không thích.

Đám con trai chúng tôi lúc ra chơi đều là chiến bóng rổ nên khi vào lớp đứa đứa ấy mồ hôi nhễ nhại nhưng tôi tuyệt đối không bật quạt cho dù bọn nó có khẩn khoản thế nào đi nữa.

-Thanh Phong bọn tao xin mày đấy, bật một chút nhè nhẹ thôi

Tôi khẽ lau mồ hôi rồi lắc đầu

-Vạn lần không thể

Bạch Yên hình như cũng biết tôi là vì cô ấy mà quay lưng với đám bạn nên kéo áo tôi nói nhỏ

-Cậu cứ bật một chút cũng được, tớ không lạnh đâu

Tôi phe phẩy quyển sách nói

-Ra mồ hôi mà bật quạt dễ bị cảm lắm, tớ lo cho bọn nó thôi mà

Bạch Yên nghe vậy tủm tỉm cười rồi quay đi chỗ khác còn tôi chỉ tay vào đám anh em của mình

-Thôi thôi chúng mày vào chỗ đi, cô giáo sắp lên lớp rồi đó

Mùa đông ở đây không đến nỗi rét lắm, nhiệt độ ngoài trời hiếm khi xuống đến 10 độ, tôi rất thích mùa đông vào chủ nhật vì khi đó có thể cuộn tròn trong cái chăn ấm áp mà ngủ đến tận trưa, nhưng mùa đông của các ngày trong tuần thì khác.

Bởi vì 7h sáng chúng tôi đã phải có mặt trong lớp mà nhà tôi thì cách trường đến 4km lại còn ngược chiều gió nên đi học vào mùa đông là một cực hình với tất cả đứa nào nhà xa trường. Tôi phải dậy từ 5h50 dành 10 phút để đi vệ sinh nặng, đó là thói quen khó bỏ lớn nhất cuộc đời này.

Đám bạn hay hỏi

-Tại sao mày phải đi *a vào buổi sáng

Tôi chỉ cười không đáp, cái lý do tôi phải dậy sớm hơn 10 phút quý giá hằng ngày là vì chẳng ai muốn đi vệ sinh trong wc của trường cả. Đó là một nơi giống như bãi tử địa với một mùi hôi thối không thể nào tả nổi. Đến đi tè chúng tôi cũng thường hay tè trộm ở gốc cây sau sân bóng chứ chẳng bao giờ vào wc cả thì đủ hiểu chỗ ấy kinh tởm đến thế nào.

Còn nhớ lần đầu tiên đi vào wc tôi đã thấy 1 bãi phân to đùng nằm ở cái bồn đi tiểu, xin nhắc lại là cái bồn đi tiểu, trên bãi phân đó là một đám ruồi muỗi đang loe ngoe một cách thèm khát. Tôi vội chạy ngay ra ngoài mà kêu lên thất thanh như con lợn bị chọc tiết, đám bạn của tôi đi ngay sau cũng chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đó. Nó thực sự đã ám ảnh tâm trí tôi đến tận bây giờ, wc ở trường, đó là lần đầu cũng là làn cuối tao gặp mày.

Thế đấy tôi đã hi sinh 10 phút cho công cuộc vệ sinh quan trọng. Xong xuôi là 6h sáng, khi đó tôi mới đánh răng rửa mặt và ăn sáng cho đến 6h15. Tôi không bao giờ ăn sáng ở ngoài vì mẹ tôi luôn chuẩn bị trước khi tôi dậy, mẹ tôi nấu ăn cực kì mặn nhưng lúc nào cũng bắt cả gia đình phải ăn với gương mặt tươi tắn nếu không muốn hôm sau nhịn cơm. Bố tôi bị sỏi thận một phần có lẽ cũng do những bữa ăn có vị đại dương ấy

Rồi tôi đi thay quần áo và đợi thằng Quách Tuấn Nha đến gọi, nhà nó ở xa hơn nhà tôi khoảng 1km với thân hình 1m72 và 39kg thì có khác nào Triệu Phi Yến mỏng manh. Mẹ nó biết điều đó và sắm cho nó một con xe đạp điện khá oách.

Dù có xe đạp điện nhưng nó rất hay đi muộn, đôi khi tôi phải đợi đến tận 6h30 mới thấy nó xuất hiện, cái xe của nó rất có tác dụng bởi tôi chẳng cần đạp làm gì cho mệt, chỉ cần bám vào vai nó và nó sẽ kéo tôi đi.

Từ nhà đến trường khoảng 20 phút nếu đạp xe, còn nếu Nha Sida kéo tôi thì chỉ 15 phút có dư là đến. Chúng tôi không thường đến trường ngay mà tạt qua tiệm net gần đó đá một trận fifa3.

Tôi đã tính rất kĩ 1 trận fifa3 hết 6 phút cả bù giờ các thứ coi như 7 phút, tính cả cất xe bật máy là 10 phút thế là vẫn còn dư 5 phút để đi vào trường.

Tiệm net chính là nơi tụ họp của đám anh em chúng tôi, mặc dù đã đóng tiền gửi xe trong trường nhưng chúng tôi chẳng khi vào đi xe vào đó cả. Thay vào đó 6h55 cả bọn sẽ tập hợp ở tiệm net rồi để xe ở đó và đi bộ vào trường.

Chúng tôi làm vậy không phải là không có lý do, nếu như chẳng may đến muộn cả bọn sẽ trèo tường bao vào trong và có muốn trốn học cũng chỉ cần trèo ra ngoài là xong khỏi cần lo cho cái xe.

Cứ như vậy chưa khi nào đám huynh đệ bị bắt vì tội đi muộn cả. Tôi còn biết một cách nữa không bị bắt khi đi học muộn đó là đi thật muộn, muộn đến nỗi giáo viên đã dạy gần hết tiết rồi thì chẳng còn ai để bắt bạn cả.

Tôi biết một người đã dùng cách ấy, đó là Bạch Yên, cô ấy có tất cả mọi thứ mà một đứa học sinh mơ ước, đó là nhà bên cạch trường, chỉ vài bước chân là tới lớp và mùa đông thì có thêm đến gần 1 tiếng để ngủ, mưa gió nắng bão cũng không ngại. Nhưng không đó là một học sinh mà một năm có 365 ngày thì 227 ngày đi muộn còn 138 ngày kia là ngày nghỉ.

Tôi cũng không hiểu tại sao Bạch Yên có thể đi muộn đến như vậy, sau này cô ấy mới cho tôi biết vì cô ấy thường thức đêm cày truyện nên sáng hay ngủ quên.

Trong balo của Bạch Yên chỉ có một quyển vở có thể viết được gọi là Cửu Âm Chân Kinh vì nó dùng để lưu trữ đến 9 môn học, còn lại đều là tiểu thuyết dầy cộp cả thảy phải nặng đến gần 10 cân.

Bạch Yên lười học, trong giờ đều là đọc tiểu thuyết với ngâm thơ, thấy tôi ngồi vu vơ không có việc thì cô ấy bèn đưa cho tôi quyển Cửu Âm Chân Kinh và nói với giọng thản nhiên

-Này nếu rảnh thì chép bài hộ tớ

Tôi cũng đã quen với việc ấy rồi nên cầm lấy quyển Cửu Âm Chân Kinh ấy mà không phàn nàn một câu

Bạch Yên vỗ vai tôi một cái rõ đau

-“ hảo huynh đệ, giúp đỡ chút đi, lão nương sẽ mua kẹo cho cậu”.

Tôi không nói gì chỉ mỉm cười trong khi đó mấy quyển vở của tôi thì bỏ mặc trắng tinh không có chữ nào

Hôm sau Bạch Yên mua kẹo đến thật

-“ Hảo huynh đệ ăn đi”.

Tôi vốn dĩ là người không thích đồ ăn vặt, bánh kẹo là không động đến bao giờ tôi bèn xua tay

-Bỏ bỏ, Tây Môn đại hiệp ta không ăn đồ có đường

Bạch Yên như chỉ đợi có vậy vội vàng vơ hết đống kẹo bỏ vào túi, mặt mày thì hớn hởn khiến cho tôi không khỏi ngạc nhiên, cô ấy nói

- Tớ chỉ chờ cậu nói thế, vậy là đấm bảo bối này không phải chia cho người khác rồi

Tôi đưa tay lên vuốt mặt, không ngờ nữ thần lại tham lam như vậy, uống công tôi coi cô ấy là nữ thần. Chỗ ngồi của chúng tôi khuất xa so với thế giới nên có làm gì cũng khó bị nhận ra. Tôi mới phát hiện Bạch Yên rất hay ăn vặt, thể nào mà lại có cặp má đáng yêu như thế.

Bạch Yên tuy lớn nhưng tâm hồn chẳng khác nào đứa trẻ cấp một, cô ấy thích ăn toàn những thứ độc hại mà bọn trẻ con nào cũng thích, ví thử như cái que cay cay hay gói thịt hổ bán ở cổng trường. Tôi rất lo cho sức khỏe Bạch Yên nên thường khuyên nhủ cô ấy bỏ thói quen ăn uống linh tinh nhưng chỉ được mấy hôm thì đâu lại hoàn đấy. Bạch Yên ngậm cả đống que cay trong miệng nhồm nhàm nói với tôi

-Tớ biết rồi mà ngon quá không bỏ được

Cái điệu bộ ấy thật là đáng ghét lại càng đáng yêu, con tim tôi lại bán đứng chính mình, tôi xoa đầu Bạch Yên mỉm cười

-Bạch Yên ăn ngoan