Lớp 11 trôi qua với tôi khá suôn sẻ...trong vấn đề học tập. Lớp 12 bắt đầu, đó cũng là lúc cuộc đua đến đại học bùng cháy dữ dội, tất cả mọi người đều cắm đầu vào học. Không khí xung quanh vô cùng ngột ngạt đến mức tôi có cảm giác như ai đó dùng tay xiết chặt cổ họng tôi vậy.
Do lúc thi cuối kì lớp 11 kết quả của tôi khá tốt nên tôi được chuyển chỗ mà oái oăm thay chỗ ấy lại vừa là chỗ ngồi tôi mong muốn nhất cũng vừa là chỗ ngồi tôi sợ nhất, bên cạnh Bạch Yên.
Nói thế nào nhỉ Bạch Yên với tôi không còn im lặng với nhau như trước nhưng cũng không thân thiết được như trước nữa. Cô ấy cũng biến thành giống như tất cả mọi người , cắm đầu vào học, đôi khi tôi cảm thấy vô cùng áp lực. Dương Dương cũng từ lớp 12 không còn sang gọi tôi mỗi giờ ra chơi nữa có lẽ lại là việc học hành làm cô ấy bận rộn hơn.
Có 1 lần tôi ngước nhìn quanh 4 phía thì bắt gặp bốn mươi mấy con người đang cúi đầu xuống bàn mà hí hoáy viết, điều đó làm tôi thực sự sợ.
Nguyên Thanh Nam, Phạm Ngọc Sơn cúi đầu học đã đành nhưng đến Nha Sida cũng như vậy thì tôi cần phải xem lại bản thân mình. Mỗi ngày về đến nhà tôi đều vứt cặp sách ra 1 góc rồi nằm vắt chân nghĩ về cái thế giới song song kia chứ chả có tâm chí nào động đến sách vở. Mẹ tôi cũng như bao người mẹ khác đúng 7h tối bắt tôi ngồi vào bàn học nhưng thực sự tôi không muốn học 1 chút nào, tôi lật qua lật lại những trang giấy vô nghĩa còn những con số cứ bay lởn vởn ra ngoài chạy nhảy trên bàn học rồi biến mất. Nói thật chỉ đến 8h là tôi đã hoàn thành những thứ mà tôi cho là cần thiết và cố ngồi thêm 3 tiếng nữa để có thể đi ngủ 1 cách chính thức.
Mẹ tôi thì vẫn hay càm ràm khi đèn điện bàn học nhà thằng Đô Văn hàng xóm hôm nào cũng sáng đến 2,3h đêm, tôi cũng chẳng hiểu sao nó có nhiều bài để học như vậy.
Thế là cứ thấy Nha Sida học bài tôi lại hỏi
-Mày dạo này chăm thế, học gì mà lắm thế
Nha Sida sẽ nói đến mấy lò luyện thi nó đang theo học, mấy lò này đặc biệt hơn những chỗ trước đây tôi biết. Đó là lớp đặc biệt chỉ có khoảng 10 người và tất nhiên giá tiền cũng gấp nhiều lần các chỗ đại trà.
Tôi hỏi Bạch Yên
-Cậu học ở đâu vậy, cho tớ đi học cùng được không
Bạch Yên tay vẫn hí hoáy viết, miệng thì lẩm bẩm
-Tớ học toán thầy Lâm, học hóa cô Ánh...cậu muốn học thì tý nữa tớ cho số điện thoại gọi trực tiếp xin đi học xem sao
Kỳ thực tôi cũng chỉ hỏi như vậy chứ không có ý định đi học. Thời gian đó tôi bị lạc lõng, lạc lõng thật sự, mẹ tôi thường gọi lại và nói
-Thời gian đã không còn nhiều nữa, con phải học đi, mẹ thấy các bạn đi học ở mấy lò luyện chất lượng lắm, con thử hỏi xem, mẹ không tiếc tiền
Tôi bị ám ảnh với những câu nói đó, còn bố tôi thì có 1 niềm tin mãnh liệt vào internet
-Lên mạng mà học, trên đó cái gì cũng có, vừa miễn phí lại có thể thích học lúc nào cũng được
Những lúc như vậy mẹ tôi lại tren vào
-Ông nói thế là không đúng, học trên mạng làm sao có thể tỉ mỉ như giáo viên dậy được, hơn nữa đi học ở lớp các bạn tranh nhau học thì con mình cũng phải hùa theo như vậy mới phát triển được
2 quan điểm của bố mẹ tôi trái ngược nhau như thế thành ra chuyện học của tôi bị đem ra cãi nhau suốt ngày khiến đầu óc của tôi ngày càng bị tác động xấu. Vì áp lực đó tôi lại càng thường xuyên đi net để giải tỏa tâm lí và thời gian cứ trôi, mọi người đi tiếp còn tôi cứ đứng ì 1 chỗ.
Tôi dần dần tụt dốc đến mức tôi đã nghĩ bản thân không thể nào vực dậy được nữa. Cũng may trong khoảng thời gian chôn đầu vào sách lại có 1 cơ hội làm không khí giãn ra vài phần.
Cuối kì 1 lớp 12 là ngày kỉ niệm 60 năm thành lập trường và nhà trường đã tổ chức cắm trại, mỗi lớp sẽ làm 1 cái trại và trang trí sao cho đẹp nhất có thể, giải nhất nhì ba sẽ được 1 phần quà xứng đáng. Tôi đã mong chờ cơ hội này lâu rồi, cơ hội mà mọi người tạm thời nghỉ chân mà đứng lại đợi tôi 1 chút.
Chúng tôi có 1 tuần để chuẩn bị, bước đầu tiên là lên ý tưởng cho cổng trại, bước này tốn kha khá thời gian khi mà mỗi thằng muốn làm 1 kiểu. Cuối cùng Nguyên Thanh Nam dùng mấy que diêm và keo dính để tạo mô hình cổng trại giống với cổng trời torii của Nhật, vậy là không có ai phản đối.
Tiếp theo là bước dựng trại, chúng tôi đi mua mười mấy cây tre về chặt thành từng đoạn để làm cột, sau đó dùng dây nối các cột đó rồi phủ bạt lên trên.
Các bước này chỉ là mô phỏng trước cho ngày cắm trại chính thức, đó cũng là khoảng thời gian rất vui, chúng tôi dường như đã quên đi cuộc đua thường ngày mà vui đùa với nhau. Tuy quãng thời gian đó không hề dài nhưng sau này nghĩ lại, nó vẫn nằm đâu đó trong kí ức.
Tôi và Nha Sida nhân dịp chuẩn bị cắm trại mà có thể trốn đi net mà không bị bố mẹ nghi ngờ. Tôi của thời gian đó vẫn còn ấu trĩ chỉ biết làm cách nào chơi càng nhiều càng tốt bởi vì tôi sợ học, càng sợ bao nhiêu càng muốn chơi bấy nhiêu. Tuy tôi luôn lo lắng cho tương lại nhưng lại chẳng bao giờ đuổi theo nó, tôi ước rằng có thể đứng lại đây mãi mãi, mãi mãi ở cái thời cấp 3 này mà không phải lớn lên, không phải bọn chen với đời.
Thứ 7 chúng tôi bắt đầu cắm trại chính thức, cả bọn đến bãi đất trước cổng trường từ rất sớm, khi đó bình minh vừa ló rạng, những ánh nắng đầu tiên chảy lên mặt tôi, tôi hít thật sâu, sâu nhất có thể để lưu giữ cái khí tiết ấy, mãi đến sau này tôi vẫn còn nhớ như in cái mùi vị ấy.
Chúng tôi dựng trại xong xuôi rồi đem cổng trại đặt vào vị trí tuy nhiên chúng tôi còn thiếu 1 thứ đó là tên trại, điều này làm cả bọn cãi nhau tán loạn, mỗi đứa lại thích 1 tên.
Tôi kiến nghị “ người giữa 2 thế giới” để tưởng nhớ Mục Vô Thần nhưng bọn con gái lại không đồng ý vì tên quá dài . Nha Sida thì vẫn nhây nhớt như thế đề xuất “ Mục Vô Thần chi mộ”, thậm chí nó còn đem cái bài vị đi theo nhất quyết muốn treo ở trại.
Thời gian gấp rút không còn để tranh cãi nữa Cao Nhật Hạ bí thư lớp tôi đã đi in tên trại là “Lắng” trong sầu lắng hay lắng đọng. Tạm thời không có ai phản đối nhưng Nha Sida vẫn ghé tai tôi nói về cái âm mưu của nó.
Đại loại là Nha Sida sẽ đi in cái tên khác rồi bí mật thay đổi bài thuyết trình thành văn tế Mục Vô Thần, hơn nữa còn phải đặt ảnh bài vị và bát hương của Mục Vô Thần ở trong trại. Tôi vỗ đùi cười rồi đi nói cho đám huynh đệ về cái kế hoạch cao cả ấy, bọn này cũng như tôi không nghĩ Nha Sida lại nhây như vậy.
Ngày hôm đó có 30 trại của 30 lớp được dựng lên, tất cả đều rất đẹp với đủ mọi hình dạng kích thước. Các tiểu thương đánh hơi rất nhanh cũng đem quà lưu niệm đến bán ở các gian hàng xung quanh thành ra chẳng khác nào một hội chợ lớn, vô cùng láo nhiệt.
Bọn tôi đi tham quan các trại khác rồi thi nhau chụp hình, đó cũng là ngày duy nhất tôi không phải nghe những bài giảng nhàm chán hay những câu hỏi “ bài này giải như thế nào, bài kia mày làm được chưa”, tôi mỉm cười tận hưởng.
Đến chiều bạn giám khảo đi chấm điểm các trại, có 3 loại điểm, đầu tiên là điểm thuyết trình, thứ 2 là điểm về cổng trại, thứ 3 là điểm về bài trí trong trại. Cứ như thế lớp A, B ,C đã được chấm hết cho đến lớp tôi, Nha Sida thường ngày rất kiệm lời với mọi người ( trừ khi ở với đám anh em), đột nhiên hôm nay nó lại xung phong thuyết trình, tôi có đôi chút nghi kị, không lẽ cái kế hoạch của nó là thật.
Quả nhiên Nha Sida đã tự thực hiện kế hoạch đó, nó bắt đầu đọc, cả đám người trố mắt không hiểu nó đang đọc cái gì, Cao Nhật Hạ phát hiện bản thuyết trình đã bị đánh tráo nhưng vì giám kháo đang chăm chú lắng nghe nên không làm gì được. Tôi còn nhớ đã nghe tiếng nghiến răng ken két của cô ấy kinh khủng như thế nào, có lẽ chỉ cần ban giám khảo rời đi thì chắc chắn Nha Sida sẽ bị ăn tát ngay lập tức.
Nha Sida cứ thế đọc, đọc rất hăng say, ban giám khảo lại càng chăm chú, tôi cũng chẳng biết ngoài nói ngu nói sến ra nó còn nói triết lí được đến như vậy, phải nói bài văn tế của nó vô cũng cảm động khiến cho bọn tôi khóc nức nở. Sau 5 phút thuyết trình đến phần thi chấm điểm bài trí, giám khảo bước vào trong trại, hỡi ôi toàn là mùi hương khói nhang đèn, trong cái trại 6 mét vuông đó lờ mờ là khói tỏa, bát hương bài vị đều như Nha Sida tuyên bố từ trước.
Cao Nhật Hạ 2 mắt đỏ sọng ném cho Nha Sida 1 ánh nhìn đầy sát khí, tôi đứng cách đó gần 2 mét mà vẫn cảm thấy cái haki bá vương đó đang lan tỏa ra khắp nơi.
Nha Sida nói
-Đây chính là cơ hội để chúng em tưởng nhớ đến người bạn người anh em đã khuất, muốn cậu ấy quay về chung vui cùng nhau, muốn cậu ấy trở thành nhân vật chính của buổi cắm trại này, muốn mọi người tưởng nhớ đến 1 thiên tài, muốn cậu ấy được bất tử trong lòng chúng em
Cả đám người không ai bảo ai mà vỗ tay rầm rầm, ban giám khảo rưng rưng nước mắt, tôi nhìn trộm thì thấy 2 điểm thuyết trình và bài trí đều đạt 100, riêng phần cổng trại không có gì đặc biệt lắm nên chỉ đạt 80 điểm.
Sau khi ban giám khảo rời đi Cao Nhật Hạ đã tiến đến túm cổ áo Nha Sida
-Sau này cậu không được làm như vậy nữa, muốn thay đổi cũng phải hỏi ý kiến mọi người chứ
Nha Sida cười toe toét với cái điệu bộ đê hèn
-Ui dào, làm gì còn lần sau nữa
Câu nói ấy cũng làm trong lòng tội đột nhiên có chút đượm buồn, phải rồi làm gì còn lần sau nữa, chúng tôi sắp phải rời xa nơi này rồi.
Cuối buổi trao giải chúng tôi được giải 3 nhưng lại đạt thêm một giải là thuyết trình xuất sắc nhất. Tối hôm đó chúng tôi đốt lửa trại ngồi đến thật khuya cùng với nhau. Tôi ngước nhìn lên trời mà nói
-Sau này dù có thế nào thì tao sẽ không quên chúng mày”.
Đám anh em cũng đồng thanh
-Nhất định là như thế