"Ấy...... Này, đứng lại."- Cậu con trai dùng sức khá mạnh khiến Phạn Như Tuyết chạy lùi vài bước.
Trên đôi môi nhỏ xinh của Phạn Như Tuyết dần xuất hiện một nụ cười đắc ý. Cô tháo chiếc cặp đang đeo sau lưng ra và cầm trên tay. Đôi chân dài, năng động của cô bắt đầu tăng tốc, đuổi theo anh chàng khá nghi như 1 con mãnh thú đang vồ vập lấy mục tiêu của mình.
"Anh chết chắc rồi."- Cô cười khểnh, láu cá. Dùng "vũ khí" có một không hai trên tay quẳng ra không trung.
Chiếc cặp tự quay vòng tròn, tốc độ không kém gì đĩa bay. Tuy nhiên, cặp của Phạn Như Tuyết chỉ có thể đụng trúng đầu cậu con trai nhưng không thể bay về để "phi tang hung khí".
"Á..... đau quá..."- Chàng trai lấy tay xoa đầu, không quên kèm theo ánh nhìn đáng sợ cho Phạn Như Tuyết.
"Cô làm trò gì vậy? Thích gây sự hả?"- Anh ta dường như mất hết kiên nhẫn.
"Anh không có mắt sao mà lại hỏi tối câu ngớ ngẩn đó."
Cô nhún vai, trên người Phạn Như Tuyết toát ra vẻ tự nhiên, không có gì giống với kẻ vừa làm người khác bị thương. Nhưng điều đó chỉ khiến cậu con trai càng thêm tức giận.
"Cô được lắm, cô cũng học trường này mà, tôi không tin không gặp được cô."- Cậu đứng dậy.
"Nhưng tôi tin đó."
"Tôi không chấp con gái, ở đây đôi co với cô chỉ làm mất thì giờ của tôi thôi."
"Ấy ai cho cậu đi"- Chàng trai chạy nhanh hơn thì Phạn Như Tuyết cũng bắt đầu tăng tốc.
"Áááááá........"- Lần này tiếng hét thật sự rất to, thu hút sự chú ý của tất cả học sinh trong trường dù họ đã vào lớp học.
"Cô thả tôi ra mau, đau chết mất."
Phạn Như Tuyết đè lên người con trai đang nằm sấp xuống sân trường, bẻ tay anh ra đằng sau, ghì chặt. Khung cảnh này thật sự giống trong phim hình sự.
"Tôi không thả, anh đến trường mà bịt kín vậy chắc chắn là người xấu. Tuy nhìn vậy nhưng tôi biết võ đấy, tốt nhất anh nên ở yên đây chờ thầy cô đến xử lý."
Những tiếng xì xào, bàn tán của học sinh ngày càng nhiều.
"T-Ô-I K-H-Ô-N-G C-Ó"- Anh ta nói dõng dạc từng chữ một, trong lòng thầm mong ai đó nhận ra giọng nói của mình.
"Đây.... đây không phải giọng của Dạ ca ca sao?"- Một nữ sinh lên tiếng.
"Dạ ca ca?"- Phạn Như Tuyết hoang mang.
"Quả thật rất giống nha, hình như đúng là Dạ thiếu."- Nhiều người bàn luân sôi nổi.
"Còn không mau lại giúp tôi."- Chàng trai đắc chí.
"Wowww, đúng là anh ấy rồi. Mau lên, Dạ thiếu bảo chúng ta tới giúp kìa"- Đám con gái ồ ạt chạy tới chỗ anh chàng, đẩy Phạn Như Tuyết sang 1 bên.
"CÁC EM ĐANG LÀM TRÒ GÌ VẬY?"
------------- Hết Chương 3 -------------