Chương 6: Mẹ Đừng Thiên Vị Em Dâu Quá

Đợi khi tiếng bước chân của bác quản gia đi xa, cô liền quay sang, trừng mắt với anh.

Ký ức của tối ngày hôm qua dần hiện lên trong đầu cô, mặt cô tức khắc đỏ lên vì xấu hổ. Cô thẹn quá hóa giận, cảm giác như một bí mật hết sức quan trọng đối với mình bị người khác biết, rất tức giận.

Hạ Thiên Vũ cũng nhận ra mình đã thất thố, liền nói với cô:

“Mình thật sự không nhìn thấy gì hết, lúc vào phòng cậu đã ngủ rồi… Mình xin lỗi.”

Hàn Tiểu Tịch thấy mình có hơi quá đáng, thực ra, anh cũng không có ý gì, chỉ đơn thuần là muốn trả lại vở bài tập cho cô mà thôi. Vả lại, anh cũng là bạn thân của cô, một bí mật nhỏ như vậy, anh biết cũng chẳng có vấn đề gì. Cô suy nghĩ lại rồi nói:

“Mình xin lỗi, đáng ra mình không nên tức giận với cậu. Cậu cũng không cần nói là không biết đâu. Sự thực là mình cũng rất nhớ mẹ, chúng ta là bạn nên cậu biết cũng không sao. Nhưng… xin cậu đừng cho người khác biết.”

Nghe cô nói như vậy anh bỗng cảm thấy hơi… hơi đau lòng.

Tiếp đó, anh chờ cô làm vệ sinh cá nhân rồi theo cô xuống nhà. Cả hai phải canh lúc không có người khác rồi anh mới ra ngoài. Nếu để người khác phát hiện, anh ở trong phòng cô cả một đêm, dù là trẻ con nhưng cũng không hay.

Tuy nhiên, đêm ngày hôm đó, là lần đầu tiên, anh và cô ngủ cùng nhau. Là đêm mà cả hai sẽ cùng nhớ mãi.

Mùa xuân dần trôi qua, mùa hạ đang đến gần. Những cơn gió dịu dàng gần như không còn, ánh nắng cũng gay gắt hơn, hoa phượng vĩ dần nở rộ.

Năm nay, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ không đi du lịch như mọi năm, mà vùi đầu trong sách vở. Tuy không quan trọng bằng kỳ thi đại học, nhưng để thi vào một trường cao trung tốt, thì cũng phải nỗ lực và có kiến thức.

Đương nhiên, dựa vào quan hệ của nhà họ Hàn và nhà họ Hạ, thì việc xin vào một trường cao trung tốt là rất đơn giản. Thế nhưng, anh và cô đều muốn tự mình thi vào bằng chính kiến thức của mình, không phiền đến gia đình.

Ngày thi, mỗi người đều được ba hoặc mẹ mình đưa đến trươờn, lại giống nhuư lúc tựu trượng, cô cảm thấy chạnh lòng. Năm nay, vẫn là bác Lâm đưa cô đi thi. Ba cô vẫn là lý do như mọi khi, vì có việc bận nên không đến được.

Bước vào phòng thi với tâm trạng khá lo lắng, nhưng khi tra tên trên danh sách ứng tuyển thì cô lại cảm thấy kinh ngạc. Hóa ra Hạ Thiên Vũ cũng thi vào cùng một trường với cô. Sau đó, lại nghe có tiếng gọi truyền tới:

“Hàn Tiểu Tịch! Thi cùng trường sao?”

Cô quay lại, mỉm cười với anh rồi đáp:

“Lại cùng trường rồi.”

“Thi tốt. Đừng lo lắng, nếu không thi đỗ, thì coi như cậu không đủ trình độ để chơi với tôi rồi.”

Tiếp đó, anh và cô cùng đến phòng thi, anh bình thường học rất giỏi nên nộp bài trước thời gian khoảng 20 phút, một lúc sau cô cũng hoàn thành bài thi.

Không biết có phải do lời động viên và nói đùa của anh không, mà cô cũng không bị áp lực, mọi sự lo lắng như tan biến hết. Bước khỏi cửa, cô đã thấy anh đứng đợi cô, trên tay còn cầm một chai nước. Vừa thấy cô, anh liền đưa cho cô, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt có phần dịu dàng hơn.

Cô nhận lấy, nói cảm ơn sau đó, hai người ra về. Thời gian biết điểm là 10 ngày sau. Không ai hỏi ai có làm được không. Vì họ biết rằng, đối phương chắc chắn sẽ làm tốt.

Buổi tối 10 ngày sau.

Hàn Tiểu Tịch sang nhà Hạ Thiên Vũ ăn cơm. Diệp Linh Hồng vừa thấy cô, bà liền rời khỏi bếp, đi ra đón cô.

“Con chào dì.” Cô lễ phép chào hỏi.

Diệp Linh Hồng tuy đã ngoài gần 40 tuổi, nhưng trông bà vẫn còn rất trẻ, nhan sắc và làn da của bà còn khiến một số người phải khâm phục. Như là thời gian đã bỏ qua bà vậy. Bà mỉm cười rồi nói:

“Chào Tiểu Tịch, lâu rồi không gặp, dạo này lại cao thêm rồi, sắp thành thiếu nữu rồi ấy chứ. Mau vào ăn cơm thôi, bác nấu xong hết rồi.”

“Vâng ạ.”

Trong suốt bữa cơm, bà hình như đã bỏ qua con trai và con gái mình, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô. Hạ Thiên Vũ vô cảm không quan tâm lắm, Hạ Di Tâm thì luôn miệng nói đùa:

“Mẹ, đừng thiên vị con dâu mẹ như thế chứ, con cũng là con gái mẹ mà… gắp đồ cho con đi.”

Nghe Hạ Di Tâm nói vậy, Hàn Tiểu Tịch liền đỏ mặt, Hạ Thiên Vũ thì không tự nhiên mấy, quay sang trừng mắt với cô. Diệp Linh Hồng thì cười đến mức sặc cả cơm.

“Ơ thằng bé này, chị nói sai gì à. Hôm nay chị mới thấy được biểu cảm thứ hai của mày đấy, trừng mắt với chị à, có tin chị kể hết tật xấu của mày cho em dâu nghe không?”

Lúc này, mặt Hàn Tiểu Tịch càng đỏ hơn, cô đang uống nước nên bị sặc. Hạ Thiên Vũ thì ho khan vài tiếng rồi nói:

“Chị đừng đùa nữa, ăn cơm đi, em gắp đồ ăn cho chị là được chứ gì.”

“Ôi, em trai thân yêu của chị lại gắp đồ ăn cho chị cơ đấy, bảo vệ vợ thế à?”

“Chị đừng nói đùa, bọn em chỉ là bạn thôi.”

Cô thấy anh đang giải vây cho mình cũng nói chen vào:

“Chị Di Tâm, bọn em chỉ là bạn thôi, bạn thôi.”