Hàn Tiểu Tịch hỏi:
“Cô có biết tại sao cô ta lại làm như vậy không?”
Freya uống một hớp cà phê, chậm rãi nói:
“Vì cô quá xinh đẹp và nổi bật.”
Hàn Tiểu Tịch khó hiểu, lông mày nhíu vào nhau:
“Chỉ như vậy?”
“Đương nhiên là không rồi, bạn trai của cô ta sau khi nhìn thấy cô liền nói chia tay với cô ta, rồi còn loan tin cho khoa đó biết rằng sẽ tìm mọi cách theo đuổi cô”
Còn có chuyện như vậy nữa sao? Cô coi như là một nhân vật phụ trong câu chuyện đó, có tầm ảnh hưởng rất lớn mà lại chẳng hay biết gì. Haiz, nhan sắc xinh đẹp cũng là một cái tội mà.
Cô đưa tay ra, giọng nói đầy thành ý:
“Cảm ơn cô đã nói tôi biết chuyện này.”
Freya cũng đưa tay nắm lấy bàn tay cô, nói:
“Không có gì, coi như lấy công chuộc lại lỗi lầm kia đi.”
Cô mỉm cười, tuy nhạt nhưng đối với một người từng có hiềm khích như Freya cũng như là chấp nhận rồi. Freya lấy điện thoại ra, mỉm cười nói:
“Cho tôi số điện thoại của cô đi, có gì phải liên lạc cũng tiện. Nếu có thể bỏ qua chuyện trước kia, tôi thật sự muốn làm bạn với cô, đây là lời thật lòng.”
Khi nói những lời này, thực ra Freya cũng không có tự tin rằng cô sẽ chấp nhận, nhưng là một người cố chấp, dù chỉ có 1 tia hy vọng, cô cũng sẽ làm.
Hàn Tiểu Tịch thoải mái lấy điện thoại ra, vô tư nói:
“Nếu là thật lòng, vậy cũng được, dù sao tôi ở đây cũng thiếu một cái ô dù, làm bạn với cô có khi sẽ nhờ vả được gì đó. Đây là số điện thoại của tôi.”
Freya ngẩn người, sau đó cười ha ha, vừa lưu số vừa nói:
“Có một người bạn như cô đúng là thú vị.”
Hàn Tiểu Tịch lại tiếp tục:
“Tôi chỉ làm bạn bè với cô thôi, không chấp nhận bất cứ hành động hay việc làm tay sai như người khác đâu nhé.”
Freya càng cười lớn hơn đáp:
“Đương nhiên sẽ không, tôi cũng thật lòng coi cô là bạn bè.”
Cô mỉm cười:
“Vậy còn được.”
Vậy là từ hiểu lầm, gây thù hằn đã trở thành bạn bè thân thiết. Đúng vậy, không sai đâu, là bạn bè thân thiết. Từ sau ngày hôm ấy, Freya thường rủ cô đi mua sắm, dạo phố hoặc là dẫn cô đi tham quan vài địa điểm đẹp và nổi tiếng ở đây. Đi đến đâu cô ấy cũng nói chi tiết từng thứ một.
Tình cảm theo thời gian cũng tăng lên rất nhiều. Cuộc sống của cô cũng khá yên bình, ngoại trừ những ánh mắt luôn dòm ngó thì mọi chuyện khá suôn sẻ, trái ngược với những ngày tháng khi còn trong nước.
Anh và cô vẫn ân ân ái ái, hiện tại, công việc học tập của anh cũng khá bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian, dù chỉ một chút, anh cũng sẽ gọi điện cho cô hoặc gửi một vài tin nhắn.
Cuộc sống nhẹ nhàng, không sóng gió này khiến cô buồn chán. Cô quyết định sẽ tìm việc làm thêm.
Hiện tại mới là thời điểm làm quen, giáo trình giảng dạy vẫn còn dễ và khá thoải mái. Không giống với anh, dù sao Harvard cũng là trường đứng đầu thế giới mà. Vì vậy bây giờ là thời điểm tốt để làm thêm. Coi như là tích lũy thêm kinh nghiệm sống đi.
Mà số cô cũng khá may mắn. Một lần đang nói chuyện với Phoenix thì cậu ấy nói rằng cửa hàng cậu âyd đang làm thiếu một ngưòi làm thu ngân.
Vì vậy cô liền nói rằng mình đang muốb làm thêm, liệu cậu ấy có thể giới thiệu cô không. Phoenix trả lời:
"Đương nhiên là được rồi. Nhưng một cô gái xinh đẹo như cậu mà làm thêm ở một cửa hàng nhỏ như vậy được sao?"
Cô vuốt vuốt mũi:
"Ai nói xinh đẹp thì không được làm thêm ở cửa hàng tạp hóa chứ? Mà tôi cũng đâu phải xinh đẹp gì."
Phoenix quét mắt từ trên xuống dưới người cô một cách nghiêm túc rồi kết luận:
"Nếu cậu không được gọi là xinh đẹp thì chắc chắn chẳng có ai xinh đẹp cả."
Cô duỗi cánh tay, hơi mỉm cười:
"Cảm ơn vì lời khen này, nhưng nếu như cậu quá rảnh rỗi thì tôi khuyên cậu nên nghĩ những lời hay ý đẹp, những hành động thiết thực để theo đuổi người nào đó đi."
Sau đó cô huých huých cánh tay vào người ngồi bên cạnh mình, ánh mắt hưởng thụ khoảnh khắc Phoenix đỏ mặt ngượng ngùng. Cô cười tươi hơn:
"Này, tôi nói nhé, muốn con gái nhà ngưòi ta thích cậu thì mặt phải dày vào. Haiz nhưng khổ nỗi gu của cậu quá mặn, tôi không thể giúp được gì rồi."
Nói xong ngưòi ngồi bên cạnh cô khi nãy vừa bị cô húych cho mấy cái quay sang liếc cô, ánh mắt đe dọa. Hàn Tiểu Tịch bĩu môi giọng nói khinh bỉ:
"Cậu định làm gì? Tôi đâu có nói sai, đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy."
"Ahri, hôm nay cậu nhiều chuyện vậy? Ăn phải thuốc nói chuyện à?"
Cô cười cười đáp:
"Coi như là vậy, nhưng thứ này ngọt ngào hơn thuốc nhiều, có nói thì mấy người độc thân như cậu cũng không hiểu được đâu."
"Hừ, yêu với chẳng đương, có giỏi thì làn cẩu độc thân như chúng tôi đi."
"Tôi đâu có kém thông minh đến nỗi đi chia tay với bạn trai quốc dân của mình cơ chứ. Andrea mau thoát khỏi kiếp độc thân đi