Chương 46: Phiền Phức Tìm Đến

Những ngày còn lại, cô đều ra ngoài đi dạo, làm quen với đường phố nơi này, nếu không thì sẽ ở nhà học thêm về tiếng Pháp. Cuộc sống đơn giản mà thoải mái, không có Hàn Đồng Tư gây chuyện, không phải đấu võ mồm với Chu Bạch Liên, không phải chứng kiến cảnh một nhà ba người ân ân ái ái khiến cô buồn nôn nữa, chỉ là không có anh ở đây, không có dì Lâm và bác Lâm ở đây, cô cảm thấy hơi buồn, cô đơn.

Thời gian nhẹ nhàng bình yên trôi qua thật nhanh. Hôm nay cô phải đến trường rồi, chuẩn bị cuộc chjay đua với bài vở, học tập tiếp rồi.

Trường Đại học Paris-Dauphine không hổ danh là trường đại học đứng đầu nước Pháp, tất cả mọi người ở đây đều có vóc dáng cao lớn, tóc vàng, mắt xanh, đặc biệt là những cô gái ở đây, cực kỳ xinh đẹp, dáng người lại bốc lửa, haiz cô lo lắng sẽ bị bẻ cong quá.

Một mình đi giữa dòng người cao lớn này thật là đối lập. Hôm nay cô mặc quần baggy đen, cùng chiếc áo sơ mi màu đỏ thẫm, mái tóc đen nổi bật được xõa ra sau lưng. Hình như trước đây có người từng nói tóc cô rất đẹp, vừa mượt lại vừa thơm, à người đó ngoài anh ra thì còn ai nữa.

Làn da trắng mịn không một lỗ chân lông, đôi lông mày thanh thoát, lông mi cong dày, đôi mắt với đồng tử màu nâu sẫm trong veo, đôi môi anh đào được thoa lên một lớp son nhẹ trông càng thêm phần xinh đẹp, quyến rũ. Nhưng vẻ mặt luôn lạnh lùng, cao lãnh, cô lại tỏa ra vẻ khó gần rồi.

Nhưng sự xinh đẹp của cô luôn khiến người khác bỏ qua vẻ lạnh lùng bên ngoài, nhan sắc kiều diễm này đã khiến nhiều người đi qua không kìm được mà lại quay đầu, ngắm nhìn cô thên một chút.

Đi vào lớp học, cô chợt nhận ra, trong lớp này đại đa số là nam, bi kịch lại tiếp tục tái diễn khi chỉ có 7 người là nữ, trong đó là tính cả cô.

Khi giáo sư bước vào lớp học, ông quét mắt qua một lượt rồi điểm danh, hôm nay có vắng một bạn học nữ nữa. Cô cũng không chủ động làm quen với người khác, không phải vì cô có tình tiểu thư, mà là cô không biết nên mở lời như thế nào. Nhưng cũng thật may khi các bạn học ở đây đều rất cởi mở, họ đến chỗ cô, chủ động bắt chuyện, giới thiệu tên tuổi và trao đổi số điện thoại.

Với vẻ ngoài xinh đẹp nên trong lớp, cô được gọi là búp bê phương Đông, nghe nói rằng, đại học Paris-Dauphine này có rất ít người da vàng đến học. Vì vậy, sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp như cô đã thu hút rất nhiều sự tò mò.

Cô được xếp ngồi cùng một bạn học nam, người này cũng không ngoại lê, chủ động trò chuyện với cô:

“Hi! Tôi là Phoenix, rất vui được gặp bạn.”

Sau khi nói xong, cậu ta lịch thiệp đưa tay ra trước. Cô cũng lịch sự bắt tay nhẹ một cái rồi buông ra, giọng nói trầm trầm:

“Hi! Tôi là Ahri, rất vui được làm quen.”

“Ahri… ừm tên rất hay.”

“Thank you.”

Trò chuyện với bạn mới hết hết nửa ngày, cô cũng chẳng hiểu tại sao, khi nhìn đến chỗ ngồi ở dãy bên cạnh, ngay gần bàn cô, lại có một sự tò mò vô hình trỗi dậy trong người cô.

Nói đến Phoenix, thì đây là một chàng trai cao, to, da trắng, mái tóc màu vàng nâu, đôi mắt màu xanh như mặt biển, quả thật rất đẹp trai. Nhưng hình như người này lại khá nhút nhát, và da mặt mỏng. Đó là những gì cô rút ra được sau buổi nói chuyện ngày hôm nay.

Bữa trưa cô ăn luôn ở nhà ăn của trường. Đang ngồi ăn và thầm chê mấy món ăn này còn khó nuốt hơn những gì cô nấu, thì lại có phiền phức tìm đến.

Chiếc bàn bị một cái tay đập xuống, tạo ra tiếng’ầm’ vang dội, lôi kéo sự chú ý của mọi người về hướng này. Cô thoang thả đặt chiếc thìa xuống khay cơm, rồi từ từ ngẩng mặt lên, nhìn rõ đối phương.

Đây là một cô gái ngũ quan xinh đẹp, nhưng hình như đang tức giận nên khuôn mặt có vẻ méo mó, khó chịu, lại thấy vài bạn học khác đứng sau cô ta, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ chán ghét.

Thấy cô cứ nhìn mình chăm chăm, cô gái kai càng cảm thấy dường như lửa giận đang tăng lên, cô ta quát:

“Này, cô nhìn gì vậy?”

Hàn Tiểu Tịch chậm rãi mở miệng, vẻ mặt lạnh băng:

“Nhìn người thiếu văn hóa.”

Cô gái kia mặt mũi cực kỳ khó coi, nói:

“Cô nói cái gì? Cô nói tôi là người vô văn hóa? Cô dám?”

Vẻ mặt cô vẫn như vậy, giọng nói lạnh đi:

“Tôi chính là nói cô vô văn hóa đó. Cô thử tùy tiện hỏi một người ở đây xem, tôi đang rất bình thường mà ngồi ăn bữa trưa, tự dưng cô lại xông đến, khí thế đập bàn ăn của tôi một cái, chút nữa là khiến cả khay cơm bị hất đổ xuống đất.”

“Còn dám hay không dám thì tôi cũng nói ra rồi, làm sao bây giờ. Lời đã nói ra khỏi miệng sao có thể thu hồi lại được. Phiền cô, lần sau mà không muốn người khác nói gì thì trước đó hãy nói với đối phương rằng: cô dám hay không dám gọi tôi là đồ vô văn hóa. Sau đó giở giọng uy hiếp, như vậy sẽ chẳng có ai nói cô là vô văn hóa đâu.”