Chương 40: Anh Chờ Em!

Tính cảm của hai người tiến triển rất tốt đẹp. Chuyện hẹn hò này được anh và cô giấu kín, trên lớp vẫn là những bạn học bình thường, chỉ là cử chỉ thân mật diễn ra nhiều hơn một chút, nhưng cũng không đi quá giới hạn.

Hàn Đồng Tư vẫn đóng vai đứa con gái ngoan hiền biết điều trước mặt mọi người, vẫn sử dụng mấy thủ đoạn thấp kém hay những lời nói ngu ngốc có ý sỉ nhục cô. Nhưng xin chúc mừng, động vào ai cũng được, nhưng người đó lại là Hàn Tiểu Tịch, sao cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng chứ. Cốt cách của một vị tiểu thư tỏa ra từ người cô là một khí chất không ai sánh được, những lần khiêu khích của Hàn Đồng Tư đều bị cô đáp trả khiến những chuyện đó chỉ là chuyện cười nhạt nhẽo.

Ba cô từ sau lần đánh cô, cũng đã không còn quan tâm cô nữa, nhưng, cô có cần không? Chắc chắn là không. Cô đã mất mẹ rồi, ba mình không quan tâm thì thôi, cô cũng đã quen với việc cô đơn một mình rồi.

Cuộc sống của cô trong vòng một năm qua cũng không tính là nhẹ nhàng, nhưng nhờ có anh, người luôn giúp đỡ cô, ủng hộ cô, an ủi cô, quan tâm cô khiến cho một năm này cũng rất vui vẻ, ngọt ngào.

Bây giờ đã là tháng 5, bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng trải khắp mọi nơi, những tiếng chim hót líu lo, những bông hoa thi nhau khoe sắc, thật giống một bức tranh đẹp đẽ.

Bây giờ là quãng thời gian vô cùng quan trọng với học sinh cuối cấp. Anh và cô đều chú trọng vào việc học tập, nhưng cũng không quên hẹn hò với nhau. Chỉ là địa điểm hẹn hò khác với những cặp đôi khác, khi thì là thư viện, khi thì là bảo tàng lịch sử, nếu cô có đến nhà anh, thì cũng chỉ là ôn tập vài đề thi mà thôi.

Nhưng đối với cả hai, như vậy vẫn rất tuyệt, họ không yêu cầu đối phương phải thể hiện quá mức sự quan tâm của mình ra ngoài, chỉ cần bình thường thôi, họ cũng có thể cảm nhận được.

Ngày thi cuối cùng cũng đến, cô và anh không cùng một phòng, bởi vì hai người đều có học lực xuất sắc, đương nhiên không thể chung một phòng thi.

Tuần thi cũng qua đi, thời gian không còn bận rộn như trước nữa, nhưng tất cả các bạn học đều không thể thả lỏng được tinh thần. Dù sao cũng là điểm để thi vào trường đại học, sao có thể không lo cơ chứ.

Cô ngồi trên một chiếc ghế ở công viên, màn đêm bao trùm khắp mọi nơi, ánh sáng từ những chiếc đèn chiếc xuống cô, vẫn giống như lần trước, cô một mình, lẳng lặng ngắm nhìn chiếc bóng nhỏ đang đổ trên mặt đất kia.

Nhưng lần này, không còn vẻ cô đơn như trước nữa. Một chiếc bóng cao lớn khác xuất hiện bên cạnh bóng của cô. Một đứng một ngồi, một cao một thấp, trông hài hòa làm sao.

Anh lặng lẽ ôm cô từ phía sau, mặc dù bị ôm chặt nhưng cô không cảm thấy nóng nực khó chịu, mà lại cảm thấy dễ chịu là đằng khác.

Anh cúi mặt xuống hõm vai cô, cô đưa tay xoa xoa mái tóc của anh, sau đó, quay người lại, ngồi đối diện với anh.

Anh thả lỏng cô ra, đưa tay gạt vài lọn tóc do gió thổi trên má cô ra sau, nhẹ hôn lên môi cô, cô cũng vui vẻ đáp lại nụ hôn của anh. Sau khi hôn xong, anh liền hỏi:

“Em đi mấy năm?”

Cô dựa người vào anh, bàn tay cô nghịch bàn tay anh, khẽ nói:

“Chắc khoảng 3 năm, em khuông muốn ở đây, nơi này quá ôn nhiễm rồi.”

“Ừm, anh chờ em.”

Chỉ một câu ‘anh chờ em’ của anh, khiến trái tim cô đập nhanh liên tục, cô thấy rất yên lòng, cô trả lời:

“Vâng, anh phải nhớ, khi em đi, anh không được gần gũi với bất kỳ cô gái nào khác, phải giữ thân mình sạch sẽ, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đừng để khi em trở về, lại thấy anh một tay ôm vợ một tay ôm con, hoặc là cả người gầy ốm yếu. Anh mà như thế, em sẽ rất đau lòng.”

Anh mỉm cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:

“Chắc chắn anh sẽ làm được.”

Cô ngước lên nhìn anh:

“Đừng có mà quên đấy, anh mà không làm được, thì đừng trách em không nể tình.”

“Ừm, anh biết rồi.”

Cô bỗng thở dài:

“3 năm, em bắt anh phải đợi 3 năm, anh không cảm thấy quá thiệt thòi sao?”

Anh cúi xuống nhìn cô, dùng tay còn lại nghịch lon tóc nhỏ của cô:

“Chờ người mình yêu có gì phải thiệt thòi?”

Cô nhoẻn miệng cười, vui vẻ đáp:

“Vâng. Mong thời gian sẽ trôi thật nhanh.”

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, đáy mắt hiện lên sự sủng nịn, yêu chiều.

Sau khi về nhà, cô sắp xếp đồ đạc, còn 3 ngày nữa, cô phải đi rồi. Cô đi du học ở Pháp, cô theo ngành quản trị kinh doanh. Đúng vậy, sau khi học xong, cô sẽ về nước, gây dựng một công ty của riêng cô. Cô từ nhỏ đã không thích phụ thuộc vào người khác, đặc biệt là hiện giờ, khi mà quan hệ giữa cô và ba cô đã không còn như trước.

Nhưng cô lại không biết rằng, sau khi rời khỏi đây, một mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh cô ở ngoài kia.