Ánh mắt cô trở nên thâm trầm. Người đứng ở cửa kia chẳng phải là Chu Bạch Liên sao? Bà ta đã nhìn thấy hết mọi chuyện ư? Kể cả lúc cô đang sỉ nhục con gái bà ta. Thế lại càng thú vị ấy chứ.
Hàn Tiểu Tịch coi bà ta như không khí, bước vào trong nhà. Nhưng vừa đến ngang bà ta, tay cô bị bà ta nắm lấy, giữ thật chặt. Giọng nói nhẹ nhàng của bà ta vang lên:
"Con gái, sao con lại nói với em gái con những lời như vậy? À đúng rồi, vết thương trên mặt con có vẻ nghiêm trọng, con có đau không? Lần sau mẹ sẽ nói với ba con nhẹ tay một chút, dù sao cũng là ngưòi một nhà mà."
Cô dừng lại, nhìn ba ta:
"Bà không cảm thấy những lời đó buồn nôn lắm sao? Giống như con ngưòi của bà vậy, nó chỉ khiến tôi cảm thấy kinh tởm."
Bà ta cũng quay đầu, nhìn cô:
"Con gái nhỏ à, con còn quá nhỏ để chơi với mẹ. Hãy học hỏi thêm đi. Lần sau tốt nhất đừng nói những lời như vậy trước mặt ba con, để tránh bị đòn, nhìn con bị đánh, mẹ cũng đau lòng lắm."
"Ồ ra vậy? Đúng là phải cảm ơn bà đã nhắc nhở."
Giọng nói cô đầy chế giễu. Sau đó cô giật tay ra khỏi bàn tay của bà ta, trước khi đi còn nói:
"Lần sau bà làm ơn đừng chạm vào người tôi, nếu không lại mất công tôi phải tắm rửa thêm hai giờ đồng hồ. Bà biết đấy, thời gian đó tôi dùng để học hỏi bà về việc gia tăng độ dày cho da mặt. Mà tôi bị mắc bệnh khiết phích đó.”
Gương mặt Chu Bạch Liên khẽ tái đi, trong mắt bà ta có đốm lửa giận đang cháy bừng bừng. Nhưng, để diệt tận gốc Hàn Tiểu Tịch, bà ta phải tạm nhẫn nhịn.
Mới sáng sớm ra đã phải đấu võ mồm với hai mẹ con Chu Bạch Liên, khiến cô vừa sảng khoái nhưng do mặt bị thương, nên lại cảm thấy hơi đau rát. Cô lấy quần áo, đi vào nhà tắm.
Tắm táp sạch sẽ trong vòng hai giờ đồng hồ, xác định không còn lưu lại dù chỉ một con vi khuẩn từ người Chu Bạch Liên, cô mới đi ra ngoài.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô lấy một quyển sổ nhỏ, vạch ra một kế hoạch. Sau đó đến bên cửa sổ, đặt bông hoa lavender mà anh tặng cho cô ở bên cạnh, pha thêm một ly hồng trà, ngồi đọc sách.
Vừa đọc vừa hóng ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy nắng, thi thoảng có cơn gió hẹ thổi qua khiến mái tóc của cô tung bay. Thời gian lúc này thật yên bình, như không nhuốm thị phi hồng trần.
Một lát sau, cô gấp quyển sách lại, nghiêng mặt, đặt đầu xuống thành cửa sổ, để nắng vàng chiếu lên nửa khuôn mặt cô. Ngoại trừ vết thương trên má, trông cô vẫn rất xinh đẹp, từ cô toát ra vẻ ung dung, nhẹ nhàng, trong sáng mà tràn đầy năng lượng tuổi thanh xuân.
Trong đầu cô lúc đang hiện lên khuôn mặt cùng nụ cười của anh bên bờ biển, trước ánh bình minh. Tiếp đó là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại có phần dịu dàng của anh trong đêm vũ hội, hình ảnh anh cùng cô khiêu vũ. Rồi đến ánh mắt đầy thương sót của anh khi thấy vết thương trên mặt cô, câu trả lời cùng khuôn mặt đỏ hồng của anh khi thừa nhận mình đau lòng vì cô… Tất cả như hiện lên trước mắt cô, một cách cực kỳ chân thật.
Một buổi sáng không gặp anh thôi mà cô… lại nhớ ánh rồi!
Anh cũng chẳng tốt hơn cô. Từ tiết học đầu tiên đến tiết cuối, tâm hồn của anh cứ như treo ngược cành cây, không chú tâm được vào bài học. Mấy lần anh bị các thầy cô nhắc nhở, nhưng chỉ được một lúc, lát sau, lại đâu vào đấy.
Đến giữa giờ của tiết 2, Lục Tuyết Nhi ngập ngừng bước đến trước mặt anh, hỏi:
“Tại sao hôm nay Tiểu Tịch không đến lớp vậy?”
Vì là bạn thân của cô, nên giọng điệu của anh cũng không quá lạnh lùng:
“Cô ấy bệnh.”
Nghe thấy vậy, Lục Tuyết Nhi cuống lên:
“A, cậu ấy bị sao vậy? Có nặng lắm không? Có cần phải nhập viện không vậy?”
“Cậu nên đến thăm cô ấy để biết rõ tình hình.”
Lục Tuyết Nhi gật đầu liên tục:
“Đúng vậy đúng vậy, lát nữa tan học mình sẽ đến thăm bạn ấy. Cảm ơn cậu đã cho mình biết.”
Đúng lúc đó, Hoàng Bạch Phong đi đến, cậu ta ngồi xuống ghế của cô, sau đó hỏi:
“Thăm ai vậy? Tiểu Tiểu Tịch sao? Cô ấy bị làm sao?”
Hạ Thiên Vũ lãnh đạm trả lời:
“Bị bệnh, lát nữa cậu có đến thăm cô ấy không?”
Hoàng Bạch Phong gật đầu:
“Có chứ, phải đến xem bộ dạng đáng thương khi bị bệnh của Tiểu Tiểu Tịch nhà cậu chứ.”
Nói xong, cậu ta liền bị anh lườm cho một cái.
Học xong, ba người liền đến nhà Hàn Tiểu Tịch thăm bệnh. Khi họ đến nhà cô, Chu Bạch Liên đã đi đón Hàn Đồng Tư tham gia vào một bữa tiệc cùng Hàn Lãnh Hải. Một nhà ba người vui vẻ đi ăn cơm, bỏ rơi cô ở nhà.
Đám Hạ Thiên Vũ gặp dì Lâm. Dì Lâm thấy anh, liền vui vẻ chào hỏi:
“Tiểu Vũ, cháu tìm Tiểu Tịch sao? Con bé đang trên phòng, các cháu cứ lên đi. Xong rồi gọi Tiểu Tịch xuống cùng ăn cơm luôn nhé.”
Anh vâng dạ rồi dẫn Lục Tuyết Nhi và Hoàng Bạch Phong lên phòng cô.