Chương 149: Chương 147

Đôi mắt của Hạ Thiên Vũ sâu tahwrm, lại như có một màn sương mù bao phủ. Ánh sáng nhè nhẹ từ chiếc đèn ngủ hắt lên khuôn mặt tuấn mĩ của anh, cùng với thanh âm mê người, gợi cảm kia khiến cô vô thức nuốt nước bọt.

Hạ Thiên Vũ lật người, đè lên cơ thể nhỏ nhắn của cô, cúi đầu phủ lên đôi môi căng mọng của cô, đem hết những gì cô định nói nuốt vào. Nụ hôn của anh dần dần rời đi, chuyển xuống cổ cô, cắn một cái, lại mút một chút, để trên làn da trắng non xuất hiện một dâu shoon xanh tím tà mị.

“Ân... ưm... em tưởng anh ngủ... ngủ rồi?”

Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phiếm hồng đầy mị hoặc của cô, sau đó trả lời:

“Vợ anh không thoải mái, người làm chồng như anh sao có thể ngủ ngon được.”

“Ai... ai không thoải mái chứ.”

Miệng nói là vậy, nhưng những gì cô mong muốn thì anh đều đang từng bước thực hiện. Bàn tay anh thong thả đi tới nơi nữ tính giữa hai chân của cô, khẽ tách đùi cô ra, nhẹ nhàng chạm lên hoa đế của cô, nhấn nhẹ một cái. Tiếng rên rỉ của cô khẽ bật ra, hai bắp đùi không tự chủ được mà kẹp chặt lấy tay anh. Dòng nước trong suốt dưới khoái cảm cũng trào ra, thấm ướt tay anh.

Theo dòng mật hoa đó, ngón tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng của anh bắt đầu xâm nhập xâu hơn, anh khép ngón trỏ cùng ngón giữa lại, tiến vào cơ thể cô. Hai cánh hoa theo phản xạ bài trừ dị vật mà kẹp lại, nhưng lại càng khiến cho ngón tay của anh tiến vào xâu hơn.

Hạ thân được ngón tay của anh an ủi, phía trên, trước ngực cô cũng được chăm sóc đến nỗi xuất hện những dấu hôn như mứt dâu tây xinh đẹp được phết lên chiếc bánh bao trắng trẻo, tròn mịn dụ dỗ người ta tới cắn một ngụm.

Vận tốc ra vào ngày càng nhanh, tiếng rên rỉ của cô cũng ngày càng lớn hơn, hô hấp của cả hai ngày càng dồn dập, ngay lúc cô sắp cao trào, anh lại vô tình rút ngón tay ra. Khuôn mặt đang say tình của cô thoáng qua nét tức giận cùng bất mãn.

Hạ Thiên Vũ cầm lấy tiểu đệ đệ đang căng cứng của mình, để trước hai cánh hoa đang run rẩy của cô, từ từ đẩy vào đến khi lút cán, rồi lại bắt đầu trìu đưa nhè nhẹ. Bên trong cô quả thực rất ấm áp, lại luôn hồi co rút, khoái cảm cô mang lại cho anh thực sự không hề bình thường. Cuối cùng, đến khi cô đã thích nghi được rồi, cũng là lúc anh không còn chịu đựng được nữa, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bắt đầu thúc mạnh từng cái vào tận sâu trong cơ thể cô.

Khoái cảm mạnh mẽ bủa vây xung quanh cô, tiếng rên rỉ yêu kiều không kiềm chế cứ thế bật ra khỏi cánh môi hồng nhuận của cô. Một lúc sau, anh lại ôm cô ngồi dậy, nâng một chân cô lên, từ bên cạnh tấn công vào.

Hai tay cô ôm lấy cổ anh, hơi ngả đầu ra phía sau, cùng anh dây dưa môi lưỡi. Nhiệt độ trong phòng tăng cao, tràn ngập mùi vị tình dục.

“Ưm... a... ân... em.. em yêu anh... Thiên Vũ... anh yêu...”

Hàn Tiểu Tịch không chịu nổi sự tấn công như vũ bão của anh, nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo, trái tim thúc giục cô nói ra câu nói kia, nhớ đến vẻ mặt cười ngây ngốc lần trước của anh, hương vị ngọt ngào dường như lại xuất hiện trong lòng cô. Dòng nước ấm áp chảy khắp thân thể cô.

Dường như thông qua cách bày tỏ nguyên thủy nhất, trần trụi nhất như thế này chính là cách đáp trả lại lời tỏ tình của cô, tình yêu, sự ấm áp, dịu dàng duy nhất của anh đều dành hết cho ánh sáng đẹp đẽ nhất của đời anh, chỉ duy nhất cô, người mà anh nguyện dùng cả đời này, kiếp này, đời sau, kiếp sau để bảo vệ, để chăm sóc, yêu thương cô.

Hai thân thể nóng bỏng kề bên nhau, cả hai cùng đắm chìm trong bể nhục dục ngọt ngào, kích thích mà đối phương tạo ra. Trong mắt cô như có màn đêm bao phủ, lại từng chút từng chút một lóe sáng, ánh sáng xinh đẹp ngay trước mắt, bỗng sáng bừng cả một bầu trời của cô, cơ thể cô cũng nhẹ bẫng, cảm giác kỳ lạ pha lẫn vui sướng đột nhiên bao vây lấy mọi giác quan của cô.

Cùng lúc đó, Hạ Thiên Vũ ôm chặt lấy cô, nhịp điệu ra vào ngày càng nhanh, rồi trong phút chốc, khoái cảm đánh úp cả hai người, như thủy triều lên một cách mãnh liệt. Cả hai người đạt cao trào cùng một lúc.

Cơ thể cô mềm nhũn, vô lực dựa vào anh, tinh hoa ấm nóng của anh từ trong cơ thể cô chảy ra, quyện cùng với mật hoa nhiễu xuống tấm dra màu trắng phía dưới. Hương vị ngọt ngào vẫn còn vương vấn đâu đây, nhiệt độ cũng chưa hạ xuống, bên tai cô vẫn là tiếng thở dốc của anh, giọng nói cô trở nên khàn khàn sau màn kích tình kịch liệt ban nãy.

“Chúng ta làm thêm đi.”

Tâm ý tương thông tại sao lại dùng vào việc này cơ chứ? Trong lòng cô hơi buồn bực. Cả anh và cô đồng thời yêu cầu thêm một lần nữa. Nhưng thôi, không sao, hiểu ý nhau trong chuyện phòng the cũng là chuyện tốt mà, đúng vậy, là chuyện tốt. Cô tự an ủi bản thân mình.

Khóe miệng Hạ Thiên Vũ cong lên, thật may vì cô vợ nhỏ của anh có cùng ý nghĩ với mình. Ôm lấy thân thể kiều mị của cô, anh cúi đầu, hôn lên môi cô, cùng cô dây dưa duổi bắt một hồi, đến khi cô chuẩn bị xong, lại phát động một cuộc tấn công mới.

Nhưng ngay sau đó, cô liền hối hận vì đã đưa ra lời đề nghị này. Đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng, vậy mà con sói đói nào đó vẫn còn đang nằm trên người cô, dày vò cô đến tứ chi mềm nhũn, cổ họng đau rát, giọng nói khàn đặc rồi.

Nhắm mắt, thở dài, thôi kệ, muốn đến mấy giờ cũng được, cô đi ngủ, để xem anh còn có hứng làm nữa không.


Helu mọi người!

Happy new year!

Năm mới Phươn tất cả độc giả của Phươn mạnh khỏe, may mắn, hạnh phúc, các cô gái ngày càng xinh đẹp hơn, các bạn học sinh ngày càng học giỏi hơn, bla bla...

Và tiếp tục đồng hành cùng Phươn trong những tác phẩm tiếp theo, mong mọi người luôn ủng hộ Phươn nha!

Hôm nay được nghỉ, Phươn từ chối tất cả lời mời đi chơi cùng bạn bè để ở nhà viết truyện.

Chúc mọi người năm mới bình an.

Và cuối cùng vẫn là tiết mục cầu phiếu!

Yêu mọi người!

Phươn Phươn

Moah!

Gửi ngàn nụ hôn gió!