Chương 142: Chương 140

Một nhà ba người cùng ngồi xuống hàng ghế VIP ở hàng đầu tiên, đáng lẽ ra Hạ Thiên Vũ cũng sẽ ngồi ở đó, nhưng lại nghĩ đến chuyện còn muốn có vài cử chỉ thân mật với cô, mà chỗ đó lại quá lộ liễu nên ngồi chỗ nào cũng như nhau cả, anh lựa chọn nơi ít người hơn.

Đầu tiên vẫn là làm chính sự trước. Buổi đấu thầu bắt đầu, tất cả mọi người đều chú ý, mảnh đất này là một dự án lớn, nếu có thể sở hữu, chắc chắn sẽ có không ít lợi ích. Nhưng họ cũng tự biết mình biết người, trong trận chiến tranh giành này, họ đều không có phần. Hai con cá lớn là tập đoàn Hàn thị cùng Tịch Vũ đã bất phân thắng bại rồi, hơn nữa đều là tập đoàn có quy mô quốc tế, luôn đi đầu trong giới thương trường, hai hổ đánh nhau, ắt sẽ là một con chết một con sống.

Nhưng nhìn xem, người đứng đầu Hàn thị là Hàn Lãnh Hải, người được gọi là con cáo già trong giới thường trường. Tâm cơ, thủ đoạn của ông ta còn ai dám sánh ngang? Nếu có chắc chỉ mỗi người đúng đầu Hạ thị mà thôi.

Còn tổng giám đốc của Tịch Vũ, mặc dù được nói là tuổi trẻ tài cao, trong vòng bốn năm tự sức lực của mình đưa Tịch Vũ phát triển, vươn tầm quốc tế thì đã sao? So ra cũng vẫn là người trẻ tuổi, mà tuổi trẻ không khỏi bồng bột, lại có những hiểu biết nông cạn, làm sao có thể thâm sâu, có thể dùng nhiều thủ đoạn như Hàn Lãnh Hải đây?

Trận chiến này, có lẽ sẽ là đầu voi đuôi chuột, một trận chưa cần đánh đã biết trước kết quả rồi.

Nhưng, dường như những việc đang xảy ra lại đi xa so với suy nghĩ của mọi người. Tất cả điều kiện sở hữu đều đang nghiêng về phía Tịch Vũ. Kết quả cuối cùng, mảnh đất màu mỡ kia chính là thuộc về quyền sở hữu của tập đoàn Tịch Vũ, bên được cho là yếu thế hơn.

Ngay lúc chuẩn bị kết thúc phần công việc, chuyển tới tiệc xã giao, microphone của MC lại bị Hàn Lãnh Hải cướp lấy. Một thân tây trang phẳng phiu, dường như người cha của cô chẳng thay đổi chút nào. Gương mặt ông vẫn không già đi, dáng người ông vẫn cao lớn, chỉ là ông không còn là người cha yêu thương cô nữa rồi.

“Xin lỗi vì đã làm phiền tất cả các quý vị ở đây. Mong mọi người có thể nán lại một chút, làm chứng cho tôi một chuyện vô cùng quan trọng.”

Hàn Lãnh Hải đứng trên sân khấu, gương mặt tràn đầy sinh khí. Giọng nói khàn khàn lại rõ ràng, có lực. Ông dừng một chút, cúp mắt xuống, sau khi ngẩng lên đáy mắt lại hiển lộ vẻ thâm tình, điều này khiến Hàn Tiểu Tịch cảm thấy thật buồn nôn.

“Hôm nay, tôi – Hàn Lãnh Hải trước mặt tất cả mọi người, muốn nói với người phụ nữ tôi yêu, tôi muốn cô ấy biết được rằng, tôi rất yêu cô ấy, dù mọi chuyện ở tương lai có như thế nào, dù cho phải gặp bao sóng gió, tôi vẫn muốn bảo vệ cô ấy khỏi những nguy hiểm ngoài kia. Ở đây, có mọi người làm chứng, Chu Bạch Liên, Liên Liên của anh, anh yêu em, hãy lấy anh nhé?”

Chu Bạch Liên ngồi dưới khán đài, không khỏi xúc động, nước mắt bà ta rơi xuống, quả thực như hoa lê đái vũ. Những người ngồi xung quanh đó đều giục bà ta lên sân khấu. Hàn Đồng Tư cũng không nén nổi nước mắt.

Hàn Lãnh Hải bước tới trước mặt bà ta, quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng nói:

“Liên Liên, anh yêu em, mặc dù muộn màng, nhưng anh vẫn muốn trở thành người danh chính ngôn thuật quan tâm em, yêu thương em, chăm sóc em. Chúng ta sẽ cùng chăm sóc Tiểu Tư. Liên Liên, lấy anh nhé?”

Chu Bạch Liên vội vàng nói:

“Anh đứng dậy đi, sao anh có thể quỳ trước mặt em chứ?”

Hàn Lãnh Hải xua tay, vẻ mặt không hề gì, bỏ mic ra phía sau, khẽ nói, âm lượng chỉ đủ hai người nghe:

“Bình thường đều là em quỳ trước anh, hôm nay, đến lượt anh.”

Sau đó lại nói to vào mic:

“Em chỉ cần trả lời anh, đồng ý hay không đồng ý?”

Hàn Đồng Tư ngồi bên cạnh, hai mắt đẫm lệ, cũng mở miệng thúc giục:

“Mẹ, mau đồng ý đi, đừng để ba quỳ nữa.”

Chu Bạch Liên một mặt đầy nước mắt, e lệ gật đầu, giọng nói nhỏ như mèo kêu:

“Em đồng ý.”

Dứt lời, Hàn Lãnh hải liền lồng vào ngón áp út của bà ta một chiếc nhẫn kim cương, trị giá 2 carat. Không ai để ý tới ánh mắt lóe sáng lên của Chu Bạch Liên, cũng chẳng ai nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười gian xảo của Hàn Đồng Tư.

Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ ngồi ở hàng ghế trên cùng, thu vào mắt tất cả những việc ở phía dưới. Cô không khỏi bất ngờ, ba cô trở nên lãng mạn từ bao giờ vậy? Cũng gần 50 tuổi rồi mà còn ngọt ngào hơn cả người trẻ tuổi bọn cô. Vậy mà cô lại không biết đấy. Hình như cô chưa từng nghe ông ta nói yêu mẹ cô một lần nào thì phải. Quả thực là chưa từng.

“Chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới vào ngày 5 tháng sau, khi đó, tôi hy vọng những vị có mặt ở đây đều tới chung vui cùng gia đình tôi, tôi rất muốn nghe những lời chúc phúc từ các vị.”

Hàn Lãnh Hải vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ầm ĩ đáp ứng. Sau cùng, lại cử vài nhân viên của khách sạn này phát thiệp mời. Cũng chẳng ai biết mối quan hệ của cô và Hàn gia, vì vậy cũng đưa cô một tấm thiệp.

Nhìn tấm thiệp mời màu đỏ chói mắt trên tay, ánh mắt cô cũng phản chiếu lại sắc màu đó. Bàn tay bỗng cảm thấy ấm áp, anh âm thầm nắm lấy tay cô, hành động nhỏ này của anh khiến lòng cô vốn đang lạnh lại được sưởi ấm. Sự ấm ức, thất vọng, phẫn nộ cũng vì thế mà tiêu tan. Nhìn thẳng vào mắt anh, cô kiên quyết:

“Hôm đó chúng ta phải tới chúc phúc cho em. Có lẽ lời chúc phúc của em là thứ mà họ muốn nhất đấy. Mà cũng không chắc, có lẽ họ nghĩ em đã rời xa cõi đời này từ lâu rồi cũng nên.”

“Được, anh đi cùng em.”

Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Lát nữa phải chào hỏi đã. Em cũng thật bất hiếu, tỉnh lại cũng chẳng chào hỏi ba mẹ một câu. Tự nhiên lại thấy dằn vặt quá.”

Hạ Thiên Vũ thấy dáng vẻ chuyên gia nói đểu này của cô, anh bật cười, khẽ lắc đầu một cách bất lực rồi trả lời:

“Đúng là nên chào. Em quả thực rất không ngoan.”