Chương 134: Chương 132

Sắc mặt Hạ Thiên Vũ đen đi mấy phần, nữ thần cao lãnh lạnh lùng của thời cao trung đâu rồi? Đây có phải là vợ anh không vậy? À, quên mất, là em gái mà nhỉ.

“Em gái ngoan, lên phòng anh, chúng ta cùng ăn.”

Sao cô lại cứ cảm thấy có gì đó không ổn ở đây nhỉ? Mí mắt phải giật giật mấy cái. Hàn Tiểu Tịch tiếp tục diễn sâu:

“Vâng, đi thôi.”

Trước những ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, hai người một trước một sau tiến vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, sảnh công ty như vỡ òa, tất cả túm tụm lại thành từng khu để buôn bán. Cũng trong suốt một thời gian dài, chủ đề bàn tán trong Tịch Vũ chính là cô em gái xinh đẹp của Hạ tổng.

Vừa bước vào phòng làm việc, Hàn Tiểu Tịch còn chưa kịp nhìn rõ căn phòng này bày trí màu gì thì miệng đã bị người ta che lại. Cơ thể cô bị anh ép chặt, sống lưng áp sát lên bức tường lạnh lẽo ở phía sau. Anh như trừng phạt cho tình huống ngớ ngẩn mà ban nãy cô tạo ra, hung hăng cắn lên đôi môi ẩm ướt của cô.

“Em gái, em đang nghĩ gì vậy?”

Hàn Tiểu Tịch thở dốc, há miệng hít vào từng ngụm khí. Nghe anh nói mà mắt mở to, giơ tay đánh lên ngực anh:

“Em gái nhà anh! Em mà không nhanh trí nghĩ ra chuyện này thì chẳng phải sẽ lộ hết sao? Mà đã nói anh đừng đi xuống, cứ để trợ lý Lạc xuống đón em là được. Tất cả là do anh đấy.”

Hàn Tiểu Tịch đẩy anh ra, đi tới ghế sofa, ngồi xuống, đặt luôn hộp cơm lên bàn. Ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh đang đứng ở cửa. Hạ Thiên Vũ cũng biết sai, cô nhắn tin cho anh, nói rằng bảo trợ lý Lạc xuống để cô lên phòng anh. Còn đặc biệt nhấn mạnh là không muốn anh xuống. Anh đương nhiên hiểu cô sợ chuyện gì, nhưng không kiềm chế được, vẫn bước vào thang máy xuống gặp cô.

Đi tới sau lưng cô, anh ôm lấy eo cô từ phía sau, hôn nhẹ lên gáy cô một cái, sau đó dụi dụi trán vào má cô, giở giọng trầm ấm, nhẹ nhàng:

“Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi, sau này chuyện gì anh cũng sẽ nghe vợ.”

Phải biết rằng, anh là một người luôn cao ngạo, mắt cao hơn đầu, thế nhưng lúc này lại đang dùng giọng nũng nịu để dỗ cô. Trái tim cô rung rinh, mềm nhũn, chẳng giận được nữa.

“Ăn cơm đi, em nấu đấy.”

Thoát khỏi móng vuốt của anh, Hàn Tiểu Tịch mở nắp hộp cơm, sắp đũa cho anh ngay ngắn. Hai món mặn, một món chay, kèm theo một bát canh lại được trình bày đẹp mắt, nhìn thôi đã khiến anh thèm rồi.

Biết cô hết giận mình rồi, Hạ Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, cầm đũa lên, gắp một món mặn, ăn thử. Sau đó không khỏi nhìn cô với anh mắt khác lạ.

“Sao vậy, không ngon sao? Em nhờ dì Lâm dậy nấu đấy.”

Hạ Thiên Vũ lắc đầu. Cầm bát cơm lên, bắt đầu ăn, anh ăn nhanh nhưng động tác lại tao nhã, miệng không phát ra tiếng động nào cả, tất cả đều rất thanh tao, cao quý. Trời ơi, sao lại có người đến ăn cũng thu hút người khác như vậy cơ chứ!

Bữa trưa được giải quyết rất nhanh. Đặt cốc nước xuống mặt bàn, anh nắm lấy tay cô đang dọn dẹp, dùng lực một chút, cả cơ thể cô nhào vào ngực anh.

“Để em dọn xong đã.”

“Lát nữa rồi làm.”

Cô cũng mặc anh ôm, ngoan ngoãn vòng tay qua hông anh, ôm lấy anh, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc, tham lam hít ngửi mùi hương thanh mát nam tính trên người anh. Cái đầu cô cứ cọ qua cọ lại, cặp ngực đầy đặn dưới lớp áo sơ mi mỏng kia cũng theo đó mà áp lên người anh. Dường như, tiểu Thiên Vũ phía dưới lại có phản ứng nữa rồi.

Hàn Tiểu Tịch mơ hồ nhìn người đang nằm đè trên người mình mà cảm thấy khó hiểu. Mới giây trước còn bình tĩnh ôm ấp nhau, vậy mà giây sau anh liền xoay người, đè cô xuống sofa. Hai tay cô chống lên vòm ngực rắn chắc của anh, nghiêng đầu tránh né nụ hôn trực rơi xuống môi mình. Hạ Thiên Vũ hơi nhướng mày, nóng long hỏi cô:

“Em gái, ngoan ngoãn nào, không được đùa.”

Hàn Tiểu Tịch đáp trả anh bằng một ánh mắt hoang mang, giọng nói cô run run:

“Ông... ông xã, đừng như thế, bình thường đi.”

Anh vẫn chưa dứt ra vụ anh trai em gái kia sao? Hạ Thiên Vũ như thế này khiến cô hơi sợ hãi, anh biến thái quá rồi.

“Em gái gọi nhầm rồi, anh là anh trai của em mà, hay em gái muốn gả cho anh trai?”

Hàn Tiểu Tịch: “...”

Thấy cô không nói gì, dường như đang đứng hình, Hạ Thiên Vũ thừa cơ, cúi đầu, gặm cắn cánh môi hồng nhuận của cô, chiếc lưỡi cạy mở hàm răng cô, công thành chiếm đất. Hàn Tiểu Tịch bị anh hôn đến đầu óc trống rỗng, trong lúc đó lại vô thức đẩy đầu lưỡi của mình ra, cùng anh quấn quýt, dây dưa.

Nụ hôn của anh rời đi, chuyển qua chiếc cổ thon dài, tìm một vị trí thích hợp, không kiêng kị gì mà khẽ cắn lên đó, rồi lại mút vào, tạo nên dấu ấn xanh tim xinh đẹp. Cúc áo sơ mi bị anh cởi ra, ngay lúc dục hỏa chưa công tâm, còn chút lý trí, anh dùng tay, nhẹ nhàng tháo ra, nghĩ rằng lát nữa cô còn phải trở về.

“A...”

Áo ngực của cô bị anh đẩy lên trên, cặp nhũ phong đẫy đà hiển lộ, trong không khí, nụ hoa khẽ run run, lại càng khiến anh ngứa ngáy trong lòng. Cầm lòng không được, anh cúi xuống, ôn nhu ngậm lấy một bên, bên kia lại được bàn tay của anh khẽ vân vê, xoa nắn. Chẳng mấy chốc, làn da trắng mịn đã xuất hiện từng khoảng xanh tím đầy ái muội.