Chương 120: Chương 118

Hạ Thiên Vũ nhướng mày nhìn cô. Hàn Tiểu Tịch cảm thấy lời mình nói không đúng ý lắm, bèn sửa lại:

“Em, thực ra ý của em không phải như thế. Thiên Vũ, em không muốn người khác biết về mối quan hệ của chúng ta lúc này, đừng công bố ra ngoài, được không anh? Em muốn có đủ năng lực và tư cách sánh vai cùng anh, khi đó, không cần anh nói, em sẽ tự giác công bố chuyện của chúng ta, nhé?”

“Nhưng mà… ưm”

Chưa kịp nói hết câu, anh đã bị cô cưỡng hôn. Cũng may mắn cho cô, mắt không nhìn thấy gì, nhưng lại nhắm trúng môi anh, không lệch một li. Cô bắt chước cách hôn của anh, đầu tiên là mút hai cánh môi, sau đó liếm nhẹ lên, tiếp theo cạy mở hàm răng của anh, đẩy lưỡi vào sâu bên trong khoang miệng phảng phất hương bạc hà thơm mát, lại chăm sóc từng chiếc răng trắng sứ, càn quét ở trong đó, nuốt xuống cả nước bọt của anh.

Sau nhiều lần đáp trả chủ động, cuối cùng kỹ thuật hôn môi của cô cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều. Điều này khiến anh không khỏi cảm thấy vui mừng, nhưng đồng thời cũng nhớ những lần cô bị anh hôn đến mức ý loạn tình mê, ngây ngây ngô ngô, chớp chớp đôi mắt to tròn như có một màn sương bao phủ lên đôi đồng tử màu đen, đầy vẻ xinh đẹp, phong tình.

“Anh… đồng ý rồi nhé?”

Rời khỏi môi anh, cô khống chế nhịp thở đang trở nên dồn dập của mình, vẫn không quên mục đích thật sự. Hạ Thiên Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng vẫn thỏa hiệp. Anh cúi xuống, sát vành tai cô, nói nhỏ:

“Em cưỡng hôn anh trước mặt nhiều nhân viên thế này, làm mất hết mặt mũi, uy nghiêm của anh rồi, em tính bù đắp thế nào?”

“Anh đừng có được lợi còn khoe mẽ.”

Cô nhéo vào cánh tay đang đặt ở eo mình của anh. Cũng không quá đau mà anh lại kêu lên một tiếng như vừa bị cô hành hạ dã man. Mặt cô nóng ran, đỏ bừng lên, ban nãy chỉ có ý nghĩ muốn anh đồng ý chuyện này nên mới ra hạ sách như vậy, lại quên mất rằng có nhiều người ở đây. Họ sẽ không nghĩ cô lưu manh như vậy chứ?

Cuối cùng, vẫn là Hoàng Bạch Phong xuất hiện cùng một cô minh tinh mới nổi ở sân bay, đánh tan tin đồn có sự hiện diện của Hạ Thiên Vũ. Tất cả ống kính, cánh phóng viên đều hướng mũi nhọn về phía Hoàng Bạch Phong. Dưới sự hộ tống cẩn thận của Hạ Thiên Vũ, cô âm thầm rời đi cùng anh mà không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Sáng ngày hôm sau, cô còn đang mê man ngủ, đã bị anh đánh thức. Thế nhưng cô không chịu dậy, anh lại đè lên người cô, hôn ngấu nghiến. Không có không khí, dường như tất cả dưỡng khí của cô đều bị anh hút hết, đầu óc chợt bừng tỉnh, cô đẩy anh ra rồi ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng biến đi luôn.

Hàn Tiểu Tịch vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, sau đó, dưới sự giúp đỡ của anh mà thay một chiếc áo sơ mi màu trắng, mặc một chiếc chân váy màu đen bó sát, ôm trọn lấy đường cong mảnh mai của cô. Đồ được phối đơn giản nhưng mặc lên người cô lại tỏa ra một nét đẹp cao quý, quyến rũ vô hình. Khoác thêm cho cô một chiếc áo dạ dài màu trắng cùng kiểu dáng với của mình. Anh dẫn cô đến trước gương, ngắm nhìn một hồi.

Trong gương, một đôi nam nữ với ngũ quan tinh tế, nhìn kỹ lại có vài nét giống nhau, có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là tướng phu thê. Rõ ràng là bằng tuổi nhau, nhưng anh và cô không như những cặp đôi khác, trông anh có nét trưởng thành, đàn ông hơn những người cùng lứa tuổi nhiều. Còn cô, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn với đôi mắt hai mí tuy mất đi thị lực nhưng phảng phất như tâm hồn vẫn biểu đạt qua nó. Đôi môi hồng nhuận hơi mỉm cười, hiện lên ở hai lúm mép nhỏ xinh trông thật duyên dáng, nét đẹp trong trẻo, tinh khôi lại có phần đáng yêu, dễ thương. Trông họ như cách nhau vài tuổi, chứ không phải là cách nhau vài tháng.

Set trang phục hôm nay anh đặc biệt chuẩn bị để tới cục dân chính, hoàn thành thủ tục bắt cô về làm vợ, từ đó thực hiện được chuyện mà bấy lâu nay anh mong ước, đường đường chính chính tham dự vào cuộc sống của cô với một danh phận không thể thân thiết hơn. Chiếc váy đen của cô và chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cô mặc đều được đặt may riêng cùng với đồ của anh. Anh cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tay âu màu đen, khoác bên ngoài là chiếc áo dạ màu đen, là đồ cặp với cô từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài.

Khi ra ngoài xe, thư ký Lạc, đồng thời cũng là trợ lý riêng của anh nhìn thấy đôi nam nữ kia bước ra mà ngạc nhiên trong giây lát, sau đó, anh ấy cúi người, mở cửa xe ra rồi cũng kính chào một tiếng: “Tổng giám đốc, phu nhân.”

Trên quãng đường đi, cô nắm chặt lấy tay anh, cô hơi lo. Chưa kết hôn lần nào, cô không biết phải làm gì cả. Trời lạnh mà lòng bàn tay cô lại tiết ra mồ hôi, anh tinh ý phát hiện ra sự bất thường của cô, liền ôm cô vào lòng rồi hỏi:

“Sao vậy em? Khó chịu chỗ nào sao?”

Cô chui vào lồng ngực anh, khẽ lắc đầu, miệng nhỏ lẩm bẩm:

“Em hơi lo. Anh không hồi hộp sao?”

Tất nhiên là có rồi. Nhưng sao một người cao ngạo như anh lại nhận điều đó chứ. Anh khẽ xoa đầu cô, nói nhỏ:

“Có anh ở đây, em chỉ cần nghe lời anh là được.”

Cô mỉm cười đáp nhẹ:

“Vâng.”