Chương 12: Nam Thần Và Nữ Thần Có Gian Tình?!

Bước xuống xe, bầu không khí trong lành, ánh nắng vàng chiếu rọi lên bờ cát trắng, còn cả mặt biểu trong xanh đã thu hút cô ngay ánh mắt đầu tiên.

Cô tuy đã bị thu hút, nhưng, nghĩ đến biển, cô lại thấy hơi buồn lòng…

Thấy cô đứng thất thần, anh liền kéo tay cô, bước đi. Cô theo quán tính, bước theo anh. Sau đó mới quay trở lại hiện thực thì tay cô đang nằm gọn trong bàn tay của anh rồi.

Mặt cô thoáng chốc đã đỏ lên, định rút tay ra, nhưng anh lại nắm chặt hơn, anh nói:

“Đừng để bị lạc, ở đây đông người, khó mà tìm được.”

Lúc này cô chỉ biết ừ ừm.

Đi đến nơi tập kết, nghe thầy cô phát biểu quy định và phổ biến lịch trình xong thì cũng đến giờ ăn trưa. Mọi hoạt động đều bắt đầu từ chiều.

Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng đến 3 giờ chiều.

Mọi người thi nhau kéo ra bờ biển, một nhóm thì thả diều, một nhóm đánh bóng… những hoạt động, trò chơi phong phú được bày ra. Cô cũng kéo anh tham gia vào vài trò chơi. Hai người chơi đùa rất vui vẻ, nụ cười trên mặt cô cũng nhiều hơn, tươi hơn so với mọi ngày. Thấy cô như vậy, đương nhiên anh cũng vui theo, đồng ý chơi cùng cô.

Sau một buổi chiều nô đùa vui vẻ, một bữa tiệc nướng trên bờ biển được tổ chức.

Học sinh mỗi lớp ngồi quanh nhau, cùng nhau nướng đồ cùng nhau cất tiếng hát, cùng nhau vui đùa.

Cô ngồi cạnh anh, anh ngồi nướng đồ cho cô, cô không phải động tay vào việc gì hết, chỉ cần ăn ăn và ăn. Một lúc lâu sau cô mới nhận ra, trong đĩa của mình đã chứa rất nhiều đồ ăn, còn anh hình như chưa ăn được mấy thì phải. Lúc đó, cô mới ngước lên nhìn anh, mỉm cười nói:

“Nhiều quá rồi, cậu ăn đi, mình không ăn hết được chỗ này nhanh đâu.”

“Ừm,”

Miệng nói như vậy, nhưng anh vẫn tiếp tục nướng đồ rồi bỏ vào đĩa của cô. Cô thấy anh không nghe mình nói, liền cầm một con tôm đã nướng chín lên, bóc vỏ đi, gọi anh:

“Hạ Thiên Vũ!”

Chỉ đợi anh quay sang, cô cầm con tôm kia, nhét vào miệng anh, rồi nói:

“Cậu đã không ăn, vậy để tôi bón cho cậu ăn.”

Anh bất ngờ trước hành động và lời nói của cô, sau đó vài giây liền nuốt con tôm xuống, nở nụ cười, ghé sát vành tai cô, đứng từ một góc độ nào đó, sẽ thấy tư thế của hai người họ có chút mờ ám, sau đó anh nói:

“Vậy tôi không khách sáo nhé.”

Hơi thở của anh phả lên da thịt cô, khiến cô run người. Lại nghe anh nói như vậy, cô trừng mắt với anh. Biểu tình trên mặt cô khiến nụ cười nơi khóe môi anh càng sâu hơn. Cô nhìn anh, bị nụ cười kia của anh mê hoặc, còn anh, thấy cô đang nhìn mình, anh cũng không ngại mà nhìn vào mắt cô.

Hai người nhìn nhau, khiến mọi người xung quanh nhìn thấy cảm nhận được mùi gian tình đâu đây. Các bạn học khác thì thầm với nhau:

“Thấy chưa, nữ thần với nam thần có gì đó mà. Hai người họ cứ nhìn nhau không chớp mắt như kia, chắc chắn có điều không ổn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, mấy cậu có thấy tư thế nói chuyện của nam thần lúc nãy không? Trời ơi! Ghé sát vào tai nữ thần đấy, gần lắm…”

“Tôi cũng nhìn thấy, tôi cũng nhìn thấy. Ôi gian tình!”

“tôi không tin hai người kia không có gì mờ ám, vì hành động nào của bọn họ cũng đều rất mờ ám nha.”

“…”

Sau đó, một bạn học nào đó từ lớp khác đi đến, thấy cảnh tượng trước mắt, liền chạy ra, hét lên:

“Hạ Thiên Vũ, Hàn Tiểu Tịch, hai người làm gì mà nhìn nhau kinh vậy?”

Tiếng hét rất lớn, khiến cô và anh, giật mình, quay đầu đi, cả hai cùng ho khẽ. Trông thì có vẻ bình thường, nhưng với những người khác, họ lại thấy: hai người này thật là mỗi hành động đều nhuốm mùi gian tình, tâm ý tương thông quá nha.

Hạ Thiên Vũ nhìn về phía chủ nhân của tiếng hét. Vẻ mặt bỗng chốc thay đổi, vừa nãy còn có chút vui vẻ, bây giờ thì… mặt đen lại rồi.

Anh lạnh lùng lên tiếng:

“Hoàng Bạch Phong, cậu đến đây làm gì?”

Thấy anh lạnh lùng hỏi mình như vậy, Hoàng Bạch Phong bỗng ôm ngực trái, dáng vẻ như bị vạn tiến xuyên tim, vẻ mặt ai oán, giọng điệu thê lương:

“Bạn thân cậu đến mà sao câụ đến mà không chào đón à? Trời ơi! Hạ Thiên Vũ, cậu bỏ bạn theo sắc đúng không? Ôi! Không thể thế được, tôi tốt hơn tiểu bạch thỏ kia nhiều…”

“Bớt nói bậy đi.”

Lúc này, Hàn Tiểu Tịch nhìn khắp người Hoàng Bạch Phong, rồi lại nhìn Hạ Thiên Vũ, sau đó chớp chớp mắt nói:

“Cậu nói ai là tiểu bạch thỏ? Cậu tin tôi đáng gãy chân cậu không?”

Hoàng Bạch Phong bây giờ mới để ý kỹ đến Hàn tiểu Tịch hơn:

“A, lâu ngày không gặp, Tiểu Tiểu Tịch lại ĩnh hơn rồi, mà sao hung dữ vậy, như thế sẽ không ai thích đâu…”

“tôi cần cậu quan tâm chắc, mà cậu còn chưa trả lời Thiên Vũ?”

“Trả lời gì chứ?”

“Sao cậu lại ở đây?”

Vẻ mặt Hoàng Bạch Phong trở nên hí hửng, giọng điệu cũng cao hứng hơn:

“Tôi chuyển đến đây học rồi, năm tới sẽ chính thức vào học, đến lúc đó mong hai người chỉ giáo.”

Hàn Tiểu Tịch lắc lắc đầu:

“Không dám không dám, mà sao trường chúng tôi lại nhận cậu nhỉ? Haiz, thật là…”

Hoàng Bạch Phong nghe cô nói như vậy bèn quay sang Hạ Thiên Vũ mếu máo nói:

“Hạ thiên Vũ, Hàn tiểu Tịch bắt nạt tôi, cô ta nói đểu tôi, không biết đâu, cậu… cậu phải đòi lại…”

Nhưng lúc nhìn anh, nửa câu cuối đang định nói lại không biết làm cách nào để nói ra nữa… Đù, mắt chó của anh thấy gì vậy? Móa, Hạ Thiên Vũ vừa bóc tôm sau đó… sau đó đút cho Hàn Tiểu Tịch ăn, đã vậy động tác và ánh mắt còn kiểu cực kỳ dịu dàng nữa chứ. A… biết hai người không yêu nhau mà sao, cũng phát cẩu lương như vậy chứ?

Hoàng Bạch Phong quên cả việc mếu, đưa hai tay lên dụi dụi mắt, chắc anh vừa nhìn nhầm thôi, nhìn nhầm thôi… mà má nó chứ, là thật, là thật, là thật…

Hạ Thiên Vũ bón cho cô ăn xong, quay ra nói với Hoàng Bạch Phong, vẻ mặt không chút sắc thái, biểu cảm:

“Cậu vừa nói gì?”

Đù… Hoàng Bạch Phong ói ra một bụng máu, thều thào nói:

“Này, hai người ân ái xong chưa? Lúc nào xong thì tìm tôi nhé, tôi ở phòng 1021. Tôi đợi cậu đấy. Tiểu Tiểu Tịch, cậu đừng có mà đòi đi theo.”

Hàn Tiểu Tịch bĩu môi:

“Tôi không thèm.”

Nói xong lại đưa tay, lên miệng anh, đút cho anh ăn.

Hoàng Bạch Phong: “…” Mù mắt chó thật rồi.

Sau đó, quay lưng bỏ đi.