Hàn Đồng Tư đứng trước gương, ánh nắng nhẹ chiếu lên khuôn mặt cô ta, ánh ắng chói chang là thế, nụ cười của cô ta lại khiến người ta lạnh sống lưng. Đưa tay sờ nhẹ lên mí mắt, đôi mắt này, quá đẹp rồi?
Hàn Tiểu Tịch, phàm là những thứ của cô, tôi đều phải có, bao gồm danh phận, đôi mắt, tiền bạc, hay… bạn trai cô.
Thế nhưng, cô ta nào biết được, Hàn Tiểu Tịch đã tỉnh lại, kế hoạch của cô ta đã lệch đi một hướng. Là thuận lợi hay trò cười? Không có dựa vào cô ta.
Hàn trạch.
Hàn Lãnh Hải ngồi trên ghế, ánh mắt đầy cung kính, có vài phần e dè về phía ông lão ngồi ở chiếc ghế sofa chính giữa căn nhà. Nói là ông lão nhưng ngoại trừ mái tóc đã bạc màu, dáng người ông vẫn như mới ngoài 50, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời.
“Tiểu Tịch ở đâu? Đã bốn năm rồi, đến cháu ruột của tôi tôi cũng không được gặp. Anh đang có chuyện giấu tôi đúng không?”
Hàn Lãnh Hải chột dạ, ông ta ho khan hai tiếng rồi trả lời:
“Ba, soa con có thể giấu ba chuyện gì chứ. Vả lại, Tiểu Tịch đang du học ở nước ngoài, con bé đến một vùng hẻo lánh để thực tập nên tạm thời không liên lạc được với thế giới bên ngoài. Chứ có con ở đây, con bé sao có thể gặp chuyện.”
Hàn lão gia nhìn thẳng vào ông ta với ánh mắt nghiêm túc, sắc lạnh, điều này khiến khiến ông ta cảm thấy bí bách, khó chịu.
“Anh không nói đúng không? Được thôi. Tôi cũng không còn chuyện gì để nói với anh. Tiễn khách.”
Hàn Lãnh Hải gấp gáp nói:
“Ba, hai tháng sau con với Bạch Liên sẽ kết hôn, ba đến tham sự nhé?”
Hàn lão gia ‘hừ’ một tiếng rồi nói:
“Tôi không quản chuyện riêng của anh. Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, Hàn gia này chỉ công nhận một người con dâu là Triệu Nguyệt Ảnh, và cũng chỉ có độc nhất một đứa cháu gái là Hàn Tiểu Tịch. Nếu anh đã cố chấp không nghe tôi, vậy thì bọn họ cũng chỉ có danh mà không có phận thôi. Anh nên nhớ, cổ phần của tập đoàn Hàn thị trong tay anh chỉ có 15% mà thôi, nếu như không có sự ủng hộ của 15% của tôi, e là cái chức tổng giám đốc tập đoàn anh cũng không cần phải làm nữa đâu. Nếu anh có ý định để hết 15% đó cho đứa con hoang kia cũng được, đồng nghĩa với việc trong tay anh không còn gì nữa. Đó chính là mục đích mà mẹ con bọn họ muốn.”
Hàn Lãnh Hải tức giận, ông ta gắt lên:
“Ba, nếu ba đã không tin tưởng vào con mắt nhìn người của con thì thôi, ba cũng không cần phải đến nữa. Thời gian trôi qua, con sẽ chứng minh cho ba thấy, con kết hôn với Bạch Liên là điều chính xác.”
Nói xong, ông ta bước đi luôn. Hàn lão gia nhìn theo bóng ông ta, chỉ biết lắc đầu thở dài. Con trai, mắt nhì người của con còn không bằng một ông già như ta.
Hai tuần sau, Hàn Tiểu Tịch đã gần như hồi phục dưới sự chăm sóc không thể ân cần hơn của Hạ Thiên Vũ. Khi Bạch Doanh Trần hỏi anh ấy gấp trở về nước như vậy để làm gì thì anh nói:
“Tôi muốn về cưới vợ.”
Điều này khiến cho Hàn Tiểu Tịch đỏ mặt không thôi. Tình cảm bạn bè giữa ba người qua hai tuần này cũng tăng lên rõ rệt. Trong khoảng thời gian này, Lý Vân Ca, Freya thay phiên nhau gọi điện tới hỏi thăm cô, trò chuyện cùng cô. Hai cô ấy đều tiếc rằng chính mình không thể tới thăm cô, chỉ có thể đợi khi cô về nước mà thôi.
Freya theo nghiệp mẹ, trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng khắp thế giới. Vừa có nhan sắc, lại có cả chống lưng to lớn ở phía sau, con đường sự nghiệp của cô ấy không có mấy trắc trở, nếu có scandal thì cũng chỉ là nói về chuyện sao tác couple với nam minh tinh khác. Nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn. Đều là những người kia muốn bạo hồng nên mới cạ nhiệt cô ấy mà thôi.
Với nhan sắc con lai hai dòng máu, ở thị trường điện ảnh Trung Quốc quả thực luôn được chào đón. Hơn nữa, diễn xuất của cô ấy cũng không tệ, mà phải nói là khá tốt. tài nguyên tự tìm đến cô ấy luôn rất nhiều, nhưng cô ấy luôn tỉ mỉ lựa chọn, không hề ôm hết tất cả, chính vì vậy mà chất lượng vô cùng tốt
Một điểm mà Freya khiến người hâm mộ và các đồng ngiệp khác thêm yêu thích chính là việc biết đối nhân xử thế. Cô ấy không hề kiêu căng ngạo mạn dù là một ngôi sao quốc tế, luôn đối xử công bằng, hòa nhã với tất cả mọi người. Đặc biết với các hậu bối, cô ấy cũng dốc sức bồi dưỡng, chỉ bảo với tư cách là tiền bối, hay với các tiền bối thì lại chú tâm học hỏi, giữ đúng bổn phận.
Nghe Lý Vân Ca kể về Freya, cô cảm thấy thời gian bốn năm đúng là có thể thay đổi một con người sao? Từ một người kênh kiệu, ỷ thế ép người trở nên hòa đồng, lễ phép? Cô tin Freya thật sự làm được chuyện này. Cô đã ngủ quá lâu rồi.
Hạ Thiên Vũ sắp xếp hành lý cho cả hai người. Vừa làm anh vừa ngắm nhìn cô gái đang ngồi bên cửa sổ. Ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên gương mặt cô. Mái tóc dài mềm mại của cô tung bay trong gió, cùng với đó là hương thơm ngọt ngào của những bông hoa quyện lại trong không khí.
Cô không quay đầu lại, mà nói với anh:
“Đến mùa hoa anh đào nở, chúng ta lại tới đây nhé?”
Hạ Thiên Vũ mỉm cười, giọng nói cưng chiều:
“Được, đều theo ý em.”