Chương 107: Chương 105

Nụ hôn này của anh không hề có chút tạp niệm nào. Hết thảy những nhung nhớ, những hạnh phúc, những kích động đều được anh gửi gắm vào nó. Rồi dần dần, môi anh dịch chuyển khỏi cánh môi cô, đặt những nụ hôn nhỏ nhặt lên mặt cô, mắt cô, trán cô, hôn đi giọt lệ còn vương nơi khóe mắt cô... từng chút từng chút một, anh hôn cô một cách nâng niu nhất, trang trọng nhất.

“Thiên Vũ, em không nhìn thấy gì cả. Tại sao vậy?”

Anh dừng lại một chút, chuyện anh lo lắng nhất khi cô tỉnh lại chính là chuyện này. Anh nên nói như nào đây? Là ba ruột cô đã lấy đi đôi mắt xinh đẹp của cô để cho cô em gái cùng cha khác mẹ của cô dùng? Nhưng như vậy liệu có quá đáng với cô không? Cô chỉ vừa mới tỉnh lại thôi. Anh sợ cô không chịu nổi cú shock này. Dù sao đó cũng là ba cô, anh không muốn cô bị tổn thương. Nhưng, anh biết làm thế nào bây giờ?

“Em nằm xuống đã, anh đi gọi bác sĩ.”

Bạch Doanh Trần lúc này đang thảo luận về bệnh tình của một bệnh nhân với một vị bác sỹ khác. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn qua cái tên xuất hiện trên màn hình, anh ấy vội đi ra ngoài bắt máy.

“Tiểu Tịch tỉnh rồi, anh bay sang đây ngay giờ, đến sân bay tôi sẽ cho người đón anh.”

Nghe Hạ Thiên Vũ nói vậy, Bạch Doanh Trần cũng không hỏi gì thêm, lập tức ngắt máy rồi nộp đơn xin nghỉ phép với viện trưởng mà anh đã viết trước đây, sau đó, không kịp về nhà lấy quần áo, anh ấy cầm theo hộ chiếu và giấy tờ, lái xe một mạch đến sân bay.

Cũng may, bây giờ đang có một chuyến bay tới Nhật chuẩn bị cất cánh. Làm xong mọi thủ tục, Bạch Doanh Trần ngồi trên máy bay, lấy điện thoại ra, nhấn một dòng tin nhắn rồi gửi đi. Sau đó cười khổ, nếu anh đã không thể là người bảo vệ em một cách danh chính ngôn thuận, vậy thì anh sẽ khiến em không phải buồn vì những chuyện xung quanh.


Lý Vân Ca đang ngồi trong phòng họp, điện thoại thông báo có tin nhắn, cô tiện tay cầm lên, dãy số quen thuộc đó gửi đến một câu duy nhất: ‘Bạn thân em tỉnh rồi, anh đang đến đó.’ Vừa đọc xong cô liền kích động, nhưng với tư cách là một cổ đông của công ty, cô không thể rời khỏi ngay lúc này, cô ấy cố nhịn xuống sự sung sướng trong lòng, mỉm cười ngọt ngào.


Hạ Thiên Vũ rời khỏi phòng, anh ngồi xuống chiếc ghế đá dưới một cây hoa mận ume thơm ngát. Anh đang suy nghĩ nên làm như thế nào. Sự kích động vì cô tỉnh lại đương nhiên vẫn chưa hết. Bốn năm 2 tháng, điều anh mong chờ nhất cuối cùng cũng xuất hiện, cô gái mà anh yêu nhất cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, thế nhưng, chuyện anh không muốn cô biết nhất cũng xảy ra.

Hạ Thiên Vũ dõi mắt ra phía xa, những cành lá xanh mượt đan xen với những cánh hoa trắng, hồng của hoa mận, bầu trời trong xanh, những đám mây như quẩn quanh đâu đây. Cách đó không xa, một hồ nước xanh biếc soi bóng của cây lá núi rừng nơi đây. Anh thở dài, cảnh đẹp như vậy, chỉ tiếc là cô không thấy được...

Đáy mắt anh thâm trầm đến lạ thường, lại không có bất kỳ ý vị gì cả, khiến người ta nhìn thấy mà không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì. Như một hồ nước đen sâu thẳm, có lẽ ánh sáng mặt trời đầy màu sắc của anh chỉ dành duy nhất cho cô gái mang tên Hàn Tiểu Tịch mà thôi.

Trầm ngâm một lúc lâu, anh nghe tiếng cô gọi mình, nhẹ nhàng nhưng lại kiên cường, mạnh mẽ đến lạ thường. Giọng nói này, anh đã nhớ đến sắp chết rồi. Hạ Thiên Vũ đứng dậy, những chuyện này, cô có quyền biết, kể cả nó sẽ khiến cô tổn thương, cô vẫn phải biết.

Anh đi vào thấy cô không còn nằm nữa, cô ngồi dựa vào thành giường, bàn tay phải đưa lên cao, nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô quay mặt về phía phát ra tiếng động, nở một nụ cười xinh đẹp, rồi nói:

“Em thích nghi với bóng tối cũng nhanh thật, anh khen em đi?”

Hạ Thiên Vũ nghe cô nói vậy thì lòng đau thắt lại, tất cả là do anh, nếu như năm ấy anh học cùng trường với cô, nếu như năm ấy anh không rời xa cô, nếu như năm ấy anh luôn bên cạnh cô, có lẽ cô sẽ không xảy ra chuyện này.

Vụ tai nạn bốn năm trước, khi anh từ sân bay tới vị trí của cô, chỉ thấy một chiếc xe ô tô, bên trong trống trơn, còn cô, một thân đẫm máu, nhuốm đỏ cả chiếc áo phông màu trắng, cô nằm bất động ở đó. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy run rẩy, sợ hãi đến thế. Cô gái của anh vẫn còn sống mà. Xác định cô vẫn còn hơi thở, anh liền gọi cấp cứu. Không lâu sau, một chiếc xe xuất hiện. Mà vị bác sỹ chủ trị đi cùng ấy lại là Bạch Doanh Trần.

Cô được đưa vào cấp cứu, hơn 3 tiếng đồng hồ sau, đèn phẫu thuật mới tắt. Chẳng ai biết được, 3 tiếng ấy anh đã phải sống trong sự sợ hãi tột độ, là 3 tiếng dài nhất trong cuộc đời anh.

Khi Bạch Doanh Trần bước ra, nói rằng cuộc phẫu thuật thành công, nhưng cơn nguy hiểm vẫn chưa đi qua, còn cần phải quan sát thêm. Nếu như cô qua được đêm nay, đồng nghĩa với việc cô sẽ vượt qua được cửa ải tử thần này.