Chương 104: Em Có Muốn Thử Máy Bay Chấn Không?

Diệp Linh Hồng bước vào phòng bệnh, ngay đúng lúc một vị bác sỹ đang chuẩn bị rút máy thở của cô ra. Bà ấy đi tới, cất giọng lạnh lùng:

“Dừng lại.”

Phòng bệnh vốn đang yên lặng, bị một câu nói này của bà, ai nấy đều giật mình, bác sỹ đứng bên giường cũng dừng động tác. Sau đó, ông ta quay người lại, đánh giá Diệp Linh Hồng một lượt rồi nhíu mày nói:

“Vị phu nhân đây cần gì thì hãy tới phòng khám, đây là phòng bệnh, không phải người thân và người có phận sự thì miễn vào.”

Diệp Linh Hồng khôi phục dáng vẻ thanh tao, cao quý:

“Tôi là người nhà bệnh nhân của con bé.”

Nói xong, bà đưa tay chỉ về phía Hàn Tiểu Tịch, thấy vẻ mặt vị bác sỹ kia có vẻ không tin, bà tiếp tục nói:

“Đợi tôi, cho tôi 15 phút, à không, 10 phút thôi, tôi sẽ chứng minh được điều này.”

Nói xong, bà lấy điện thoại, nhấn một dãy số rồi gửi một tin nhắn, chưa đầy 10 phút sau, viện trưởng đã xuất hiện trong phòng bệnh.

“Hạ phu nhân, sức khỏe của bà có chỗ nào không tốt sao?”

Diệp Linh Hồng lắc đầu,

“Lão Quảng, tôi đến kiểm tra vết thương ở chân, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ là, con dâu tương lai của tôi thì có chuyện.”

Viện trưởng Quảng là người bạn học cũ của Diệp Linh Hồng, sự xuất hiện của ông, cùng với thái độ khiêm nhường khiến các bác sỹ, y tá trong bệnh viện bắt đầu tò mò về thân phận thật sự của Diệp Linh Hồng. Viện trưởng Quảng nghe đến mấy từ ‘con dâu tương lai của tôi’ thì thầm chảy mồ hôi lạnh, ông ấy cười cười rồi nói:

“Xin hỏi con dâu của bà là ai? Có liên quan đến bệnh viện của chúng tôi sao?”

Diệp Linh Hồng mỉm cười đáp lời:

“Là cô gái tên Hàn Tiểu Tịch. Tôi không muốn rút máy thở của con bé.”

Trên mặt viện trưởng Quảng hiện lên vẻ do dự, Diệp Linh Hồng nhận ra liền nói:

“Tôi sẽ làm rõ chuyện này với ba của con bé, cho đến khi có kết quả cuối cùng, nếu con dâu tôi có chuyện gì, vậy thì tôi cũng không biết sẽ xảy ra những chuyện gì đâu.”

Rõ ràng là nghe giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói của bà ấy lại khiến viện trưởng Quảng toát mồ hôi hột, ông ấy tin rằng, không cần đến nhà họ Hạ, chỉ cần thế lực của riêng Diệp Linh Hồng cũng có thể thực hiện điều đó.

Diệp Linh Hồng đến bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay không có mấy hơi ấm của cô, ngắm nhìn khuôn mặt không có sắc hồng nào, thầm nghĩ, chính bà nhìn thấy cô nhưu vậy còn đau lòng, vậy con trai bà thì sẽ như nào nữa?

Diệp Linh Hồng rời khỏi bệnh viện, vừa lên xe, bà đã lấy điện thoại, gọi cho Hạ Thiên Vũ, nói qua tình hình của Hàn Tiểu Tịch cho anh nghe, bà chỉ nhận thấy rằng, anh như đang kiềm chế sự giận dữ trong lòng xuống mức thấp nhất. Con trai bà nói với bà rằng: “Mẹ yên tâm, con sẽ giải quyết chuyện này với Hàn tổng.” Nghe được câu này bà cũng biết rằng, chuyện này nên để anh giải quyết, nếu như cần thiết, bà sẽ giúp đỡ, nhưng nếu anh đã chắc chắn như vậy, bà ấy cũng sẽ tôn trọng anh.

Hạ Thiên Vũ hành động cũng rất nhanh, hai ngày sau, liền gọi cho bà, thông báo rằng đã đón Tiểu Tịch tới bệnh viện tốt nhất của thành phố A. Diệp Linh Hồng nói rằng muốn đến thăm cô, nhưng anh lại nói: “Con hi vọng bên ngoài không biết tình trạng hiện tại của cô ấy.” Bà nghĩ như vậy cũng tốt nên đành chấp nhận, chỉ thỉnh thoảng, âm thầm tới thăm cô vì bà biết, xung quanh hào môn thế gia luôn luôn có tai mắt, như là câu, không có bức tường nào chắn được gió, không có bí mật nào là bí mật.


Rất nhanh đã tới sân bay, Lục Tuyết Nhi nhìn cô đang nằm gọn trong vòng tay anh, xúc động nói:

“Tiểu Tịch, mình mong lần sau quay trở lại, cậu đã trở lại hoạt bát như trước đây nhé. Cậu không muốn nghe chuyện tình cảm của mình à. Tiểu Tịch, mình nhớ cậu.”

Sau đó quay sang Hạ Thiên Vũ, nói:

“Nếu Tiểu Tịch tỉnh lại, hãy gọi cho mình nhé, hoặc Hoàng Bạch Phong cũng được. Có thời gian mình sẽ sang tahwm hai cậu.”

“Ừm.”

Hoàng Bạch Phong cũng nói:

“Tiểu Tiểu Tịch, tôi nhớ cậu quá rồi, mau dậy gặp tôi nhé.”

Nói thêm vài câu, Hạ Thiên Vũ bế Hàn Tiểu Tịch lên máy bay tư nhân, đi cùng là bác Lâm và dì Lâm, họ đã chờ sắn ở trên đó. Sau khi biết tin Hàn Tiểu Tịch được Hạ gia đón đi, vợ chồng bác Lâm cũng thôi việc ở Hàn gia, Hạ Thiên Vũ biết tin liền mời hai người đến để chăm sóc cho cô, anh tin tưởng họ sẽ làm tốt việc này.

Yên vị trên máy bay, anh đặt cô nằm nghiêng, gối đầu lên chân mình, bàn tay vuốt nhè nhẹ mái tóc dài của cô. Bốn năm qua, tóc cô cũng dài hơn, nhưng trước đây cô từng nói, chỉ thích để tóc dài đến ngang lưng mà thôi, vì vậy anh vẫn thường tự tay cắt bớt đi cho cô, anh sợ cô không thích, sợ cô sẽ khó chịu.

Anh cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi thủ thỉ:

“Darling, em nhớ không, trước đây em từng hỏi anh xe chấn là gì, anh trả lời rằng không biết, sau đó em còn giải thích cặn kẽ cho anh nghe, rồi còn nói anh là ngây thơ cáo. Nhưng anh thực sự không biết là gì. Em lại nói rằng, sau này phải thử xe chấn một lần để trải nghiệm cảm giác đó mới được. Vậy bây giờ anh hỏi em nhé, em có muốn thử máy bay chấn không?”