Khi một con dã thú cởi bỏ lớp ngụy trang trước mặt con mồi, vậy thì tất cả những ai bị dã thú theo dõi phải quý trọng mạng sống của mình.
Ngay khi hai nam y tá xuất hiện ở cửa phòng, Bào ca khẽ nghiêng người sang bên phải né tránh đòn tấn công, ngay sau đó, anh ta lập tức móc hàm một trong hai người đó, khiến đối phương cứng ngắc tại chỗ.
Không cho y tá còn lại thời gian phản ứng, Bào ca lao đến trước mặt người nọ hệt như một con báo châu Mỹ, và lại tung một cú móc hàm!
“Quá yếu.”
Mãi đến khi anh ta nói xong, mọi người mới nghe thấy hai tiếng “bịch” vang lên, hai y tá đổ rầm xuống đất như hai khúc gỗ và hôn mê bất tỉnh.
Bào ca xoay người lại nhìn về phía lão Lưu bị đè lên bàn:
“Còn nữa không?”
“Hết... Hết rồi ạ.”
“Nói chuyện tử tế được chưa?”
“Được! Được rồi!”
“Vậy được, ba người ngồi xổm thành một hàng.”
Bào ca kéo một cái ghế lại rồi ngồi vắt chân:
“Rốt cuộc Trần Tích có mắc bệnh tâm thần không?”
“Không, không.”
Lão Lưu trả lời:
“Hẳn chẳng qua là tư duy hơi khác thường, thêm khuynh hướng bạo lực mức độ nhẹ, có khuynh hướng trầm cảm, không phải thật sự bị bệnh.”
Bào ca châm một điếu thuốc lá:
“Thế thì lạ, nếu hắn đoán trước được hành động của mấy người thì tại sao cuối cùng vẫn bị các ngươi tống vào bệnh viện?”
“Hắn muốn lợi dụng ngươi để trả thù bọn ta!”
Bào ca lắc đầu:
“Không đúng, hắn có thể cố ý tìm ta vay tiền tức là chắc chắn biết được ta làm gì, thế thì đưa tiền cho ta, mua mạng của hai người các ngươi luôn là xong mà? Cần gì phải tự đưa mình vào bệnh viện tâm thần!”
Trần Thạc:
“...”
Đột nhiên, Bào ca hỏi:
“Có phải cha mẹ của hắn bị các ngươi hại chết không?”
Trần Thạch khóc không ra nước mắt:
“Cha mẹ của hắn chết vì tai nạn giao thông, lái xe gây ra tai nạn cũng bị tìm được rồi, không liên quan gì đến bọn tôi cả.”
Bào ca ra hiệu ý bảo Trần Thạc vươn tay ra, sau đó búng tàn thuốc vào lòng bàn tay hắn:
“Một thằng nhóc mười bảy tuổi, cha mẹ vừa mới qua đời nửa năm, mấy người là chú thím mà lại nhăm nhe nhà ở của thằng bé, đúng là quân đốn mạt. Còn cả tên bác sĩ này nữa, lão già ngươi trước đây từng làm mấy việc kiểu này rồi đúng không?”
Lão Lưu hoảng sợ, nói ngay:
“Trước kia ta chưa từng hại ai bao giờ, những bệnh nhân do ta chịu trách nhiệm đều là những người phạm tội nhưng không muốn đi tù cho nên chủ động tìm tôi làm giả giấy chuẩn đoán bệnh.”
“Ồ?”
Bào ca như suy tư:
“Những người đó phạm tội gì?”
“Gần đây nhất có một người trong giới xã hội đen tên là Vương Long kinh doanh bất động sản. Nửa năm trước, hắn lái xe đâm chết một đôi vợ chồng...”
Nói đến đây, lão Lưu chợt kinh hãi, ngẩng phắt lên nhìn Bào ca.
Xèo, Bào ca dụi đầu thuốc vào lòng bàn tay Trần Thạc, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp hành lang.
Bào ca khoác chiếc áo Đường trang vào, rồi nắm mái tóc ít ỏi của lão Lưu đi ra bên ngoài:
“Ta biết tại sao hắn nhất đinh phải vào bệnh viện tâm thần rồi. Hại một đứa trẻ như thế, các ngươi đúng là thứ mất nết. Nhị Đao, cho bọn họ nếm tí mùi tra tấn cho nhớ, còn ta mang tên bác sĩ này đến tầng sáu. Ta biết Vương Long, hắn không phải là một kẻ dễ đối phó.”
Trần Thạc run như cầy sấy:
“Đây là bệnh viện, có camera, ngươi không thể hành hung ở đây được!”
Nhị Đao xoa vết sẹo trên cái đầu trọc lóc của mình:
“Bào ca, làm ngay ạ?”
“Lặp đi lặp lại.”
...
Trong phòng bệnh, âm thanh khò khè quẩn quanh, Trần Tích nằm trên giường, hai mắt mở to, yên lặng nhìn trần nhà đăm đăm.
Hắn phát hiện, ở bệnh viện tâm thần nằm mơ nhiều đến lạ thường, cũng khó để tự hỏi, cân nhắc.
Chợt, hắn như về lại thời thơ bé, nghe thấy tiếng tàu hỏa khởi hành phát ra xình xịch đều đều.
Hồi nhỏ, Trần Tích rất yếu ớt, dễ mắc bệnh, lúc nào cũng nằm mơ nghe thấy tiếng hô giết, cha hắn thường xuyên mang hắn đi Bắc Kinh chữa bệnh.
Lúc không có tiền, hai cha con mua vé đứng trên tàu.
Bọn họ sẽ ngồi ở vị trí trống giữa hai toa, Trần Tích mệt thì nằm trong lòng cha mà ngủ một giấc, khi nào đói thì cha sẽ lấy mì tôm trong túi ra đi xếp hàng lấy nước nóng, sau đó cầm bát cho hắn ăn trước.
Lúc tỉnh lại, Trần Tích dán lên cửa kính, liên tục hỏi những câu hỏi kỳ lạ như mười vạn câu hỏi vì sao, mà cha hắn luôn kiên nhẫn trả lời từng câu.
Sau đó, đến năm hắn 12 tuổi thì khỏi bệnh, việc kinh doanh của cha cũng trở nên khá khẩm, nhà bọn họ mua được biệt thự.
Những đêm mùa hè, mẹ dạy hắn soi đèn pin tim ve vừa mới chui từ dưới đất lên trong vườn, ngâm nước muối xong thì chiên lên ăn.
Ngày Tết, mẹ sẽ hướng dẫn Trần Tích cắt riềm giấy, dán câu đối xuân, hấp bánh bao nặn hình bông hoa vô cùng xinh đẹp.
Trên giường bệnh, Trần Tích ngẩn người, ngón tay nhẹ nhàng gạt lệ.
Lý Thanh Điểu đi đến bên cửa sổ cạnh giường hắn từ lúc nào không hay:
“Bây giờ, ngươi bán cho ta một thứ, ta có thể trả lời một câu hỏi khác của ngươi.”
Trần Tích
“Ngươi muốn mua cái gì?”
“Ve.”
“Ve bao nhiêu tuổi?”
“Ve hai mươi tuổi.”
“Không bán.”
Đúng lúc này, tiếng kêu la đau đớn của Trần Thạc vọng lên từ tầng dưới, vang vọng khắp bệnh viện
Không còn thời gian nữa rồi.