Trong nháy mắt, Lương Cẩu Nhi nhoài lên lưng Lương Miêu Nhi, tùy ý dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chuôi đao rồi nhẹ nhàng rút lên.
Keng, trường đao ra khỏi vỏ.
Ánh đao mãnh liệt chém về phía Lâm Triều Thanh, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng thì đao đã vào vỏ.
Răng rắc, chiếc nón trúc trên đầu Lâm Triều Thanh bị chém làm hai mảnh rơi xuống đất, để luôn khuôn mặt cương nghị với góc cạnh rõ ràng. Nhát đao ấy thần kỳ vô cùng, đao khí chém rách nón tre xong thì ngừng, khuôn mặt của Lâm Triều Thanh không hề có một vết thương nào.
Cả dãy phố im phăng phắc, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng vừa diễn ra cắt đứt mạch suy nghĩ.
Lương Miểu Nhi nhìn Chủ Hình Ty ở bên phải, rồi lại nhìn Mật Điệp Ty ở bên phải:
“Ca, chém nhầm người rồi…”
“Hả?”
Lương Cẩu Nhi nheo mắt nhìn nhóm Mật Điệp Ty rồi lại ngó sang Lâm Triều Thanh.
Lâm Triều Thanh ngồi trên lưng ngựa, lù lù bất động, hắn lạnh lùng nói:
“Lương Cẩu Nhi, mở to mắt chó của ngươi ra nhìn xem ta là ai.”
“Á!”
Ngay sau đó, Lương Cẩu Nhi từ trên lưng Lương Miêu Nhi nhảy xuống, lộn nhào đến trước ngựa của Lâm Triều Thành, hắn cười nịnh nọt, nói:
“Chẳng phải là Lâm chỉ huy sứ đây sao, xin lỗi, xin lỗi nhá. Đều tại Lưu gia, ta đã nói ta phải ở lại ngõ Hồng Y uống rượu, thế mà bọn họ cứ bắt ta đến chém các ngươi!”
Lâm Triều Thanh vung roi ngựa quất một phát lên vai Lương Cẩu Nhi:
“Hôm nay không khó xử ngươi, cút đi.”
“Vâng, vâng, vâng, lăn ngay đây ạ!”
Nói xong, Lương Cẩu Nhi thật sự lăn sang một bên.
Lâm Triều Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện.
Lúc này, con phố đối diện đâu còn bóng dáng Vân Dương, Kiểu Thố và Trần Tích nữa.
“Đuổi theo, chưa đi xa.”
Mười mấy Ngư Long Vệ thúc ngựa đuổi theo, bấy giờ Lương Cẩu Nhi mới lảo đảo đứng dậy, Lương Miêu Nhi đau lòng lắm, vội chạy lại phủi bụi cho hắn:
“Ca, cần gì phải chịu đựng cơn giận của bọn họ?”
Lương Cẩu Nhi vui vẻ dùng trâm búi mớ tóc hỗn độn lên đỉnh đầu:
“Miêu Nhi à, vừa nãy ta có thông minh không, tài tình hóa giải một mối nguy cơ!”
Lương Miêu Nhi uất ức thì thầm:
“Chẳng tài tình chút nào!”
“Di thôi, xong việc rồi, tiếp tục uống rượu thôi!”
“Ta không uống! Ngươi đã uống bao nhiêu rồi hả, ngươi cũng không được uống nữa!”
Lương Cẩu Nhi:
“Ta uống chưa đủ mà… Ọe!”
…
“Mũi của đám người Chủ Hình Ty thính thật đấy, sao mà đi đến đâu cũng tìm được chúng ta thế.”
Kiểu Thố oán giận
Vân Dương khiêng Trần Tích trên vai, hắn vừa chạy vừa nói:
“Thì chúng ta là diều hâu và chó săn tay sai của nội tướng mà, chúng ta là diều hâu, bọn họ là chó săn, mũi của Chủ Hình Ty thính có tiếng rồi, dù có trốn đến chân trời góc bể cũng có thể tóm được.”
Đang chạy thì hắn lại phun ra máu.
Kiểu Thố kinh ngạc:
“Ngươi bị thương à? Để ta khiêng hắn cho.”
“Vừa mới đánh với Lâm Triều Thanh, không sao, thương nhẹ thôi.”
Vân Dương nói:
“Tiểu tử này là nam, ngươi khiêng hắn làm gì… Đến rồi!”
Vân Dương đ đến trước cửa một dinh thự bị dán giấy niêm phong thì mới ném Trần Tích xuống:
“Chính là nơi này, nhanh tay nhanh chân lên, Chủ Hình Ty sắp đuổi theo đến đây rồi!”
Trần Tích chạy lên xé giấy niêm phong, gắng sức đẩy cánh cửa lớn màu son kia ra, hắn vòng qua hòn non bộ và ao cá trước cửa đi nhanh vào trong:
“Thư phòng ở đâu?”
“Ở trong cùng!”
Từ đằng xa bọn họ đã nghe thấy tiếng vó ngựa lao nhanh trên đường!
Trần Tích đi vào thư phòng, lấy từng quyển sách trên giá xuống, hắn mượn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài, mỗi một quyển sách chỉ lật xem qua loa rồi lại ném xuống đất, giống hệt như những gì hắn làm ở Chu phủ lúc trước!
Vân Dương lấy ngòi lấy lửa từ trong ngực ra thắp sáng ngọn nến có trong phòng, giơ lên soi sáng giá sách. Hắn bỗng cảm thấy mình giống như thư đồng của Trần Tích, trong lòng hơi tức giận, nhưng bây giờ tai vạ đến nơi, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vân Dương nghi ngờ:
“Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì? Sao ta cứ cảm thấy ngươi như ruồi nhặng không đầu, không có mục tiêu rõ ràng mà chỉ chờ ăn may thế.”
Trần Tích nói:
“Có đôi khi, vận may cũng là một phần của thực lực đấy.”
Đang lúc nói chuyện, tiếng vó ngựa đã dừng ngoài cửa, bọn họ nghe thấy tiếng áo tơi ma sát với yên ngựa, Chủ Hình Ty sắp vào rồi!
Kiểu Thố sầm mặt, dáng người nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn đứng chắn trước cửa, tay nàng đặt lên thanh đoản đao treo bên hông.
Nàng nói với đội ngũ Ngư Long Vệ đang xông vào:
“Mật Điệp Ty bắt gián điệp là việc quan trọng hàng đầu, các vị tiến thêm một bước là phải chết.”
Thế nhưng Lâm Triều Thanh làm lơ lời uy hiếp của nàng, hắn tiếp tục ép sát từng bước:
“Xông vào, ai phản kháng, giết bất luận tội.”
Hai bên đối đầu gay gắt, Kiểu Thố thình lình rút đoản đao ra đâm rách ấn đường, nơi ấy dường như có một cụm sương đen sắp sửa chui ra ngoài.
Trong dinh thự tiêu điều, Lâm Triều Thanh cầm trường đao bước từng bước về phía trước, trường đao rút ra từng chút một, tia sáng sắc bén từ trong lớp áo tơi lộ ra ngoài, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình.
Người đàn ông trung niên cao lớn tựa như một con mãnh hổ, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vết thương màu đỏ sẫm trên ấn đường của Kiểu Thố, dường như có một luồng sức mạnh kỳ lạ nào đó tràn ra từ vết thương ấy.
Lâm Triều Thanh cười:
“Bản tọa là quan tứ phẩm của Đại Ninh, chỉ là một thuật pháp cỏn con thì đừng lấy ra cho bẽ mặt.”
Kiểu Thố bình tĩnh nói:
“Có phải là thuật pháp cỏn con không thì phải thử rồi mới biết được.”
Đúng lúc này, trong phòng bỗng vang lên tiếng hô của Trần Tích:
“Tìm được rồi!”
Thiếu niên đi từ trong phòng ra, trong tay hắn là một quyển sách cuộn.