Nhóm người này khoác áo tơi, đội nón tre, người nào người nấy đều dắt trường đao bên hông, sát khí mãnh liệt ập vào mặt.
Người dẫn đầu ngẩng lên nhìn Trần Tích, Trần Tích thấy được dưới bóng râm của chiếc nón, ánh mắt của người đàn ông trung niên ấy sắc bén như dao, khiến hai gò má đau đớn như bị dao gọt.
“Họ là ai?”
Trần Tích ngồi sau lưng ngựa đè thấp giọng hỏi.
“Người của Chủ Hình Ty.”
Vân Dương vừa trả lời vừa ghìm dây cương, hắn lớn tiếng nói:
“Lâm chỉ huy sứ phong trần mệt mỏi, chắc hẳn là dẫn Ngư Long Vệ không quản ngày đêm đi gấp từ Kim Lăng đến đây nhỉ.”
Người đàn ông trung niên đó bình tĩnh đáp lại:
“Ngươi và Kiểu Thố chọc họa lớn, ta đến áp giải hai người các ngươi về kinh thành, để cho nội tướng đại nhân xử lý.“
“Chọc họa lớn?”
Vân Dương cười mỉa:
“Ta và Kiểu Thố đến Lạc Thành để bắt mật thám Cảnh triều, nào có tội gì?“
Người đàn ông trung niên nghiêm nghị nói:
“Các ngươi bắt người của Lưu gia nhưng lại không đưa ra được chứng chứ đáng tin để khép tội bọn họ, hiện giờ lão thái gia của Lưu gia đã gần đến xa trời, chuyển này các ngươi không thể chối bỏ trách nhiệm được.”
Vân Dương không hoảng loạn:
“Ta và Kiểu Thố đã tìm được bằng chứng lâu rồi, không lấy ra chẳng qua là để câu con cá lớn, không muốn đánh rắn động cỏ thôi. Lâm Triều Thanh, ngươi vừa nghe được tí động tĩnh là đã muốn bắt bọn ta, gây cản trở đến việc lùng bắt gián điệp, ngươi có phải là gian tế Cảnh triều gài vào Chủ Hình Ty không?”
“Ăn nói bậy bạ.”
Lâm Triều Thanh ném cho hắn một ánh mắt khinh thường:
“Chủ Hình Ty bọn ta có trách nhiệm giám sát các quan lại, Mật Điệp Ty các ngươi vốn dĩ cũng nằm trong quyền giám sát của bọn ta. Ta khuyên ngươi đừng giãy giụa vô ích nữa, theo ta hồi kinh!”
Vân Dương đanh giọng:
“Lâm Triều Thanh, muốn mắt ta thì ít nhất cũng phải đợi Lưu lão thái gia chết đã.”
Lâm Triều Thanh vốn là một người kiệm lời, hắn không muốn nhiều lời vô ích nữa:
“Bắt bọn họ lại.”
Hắn vừa dứt lời, mấy chục thành viên Ngư Long Vệ sau lưng hắn thúc ngựa xông lên.
Vó ngựa đạp lên con đường lát đá phát ra tiếng vang khiến người ta sỡ hại.
Lúc này, bầu trời bị mây đen che phủ, dãy phố dài tối om.
Khuôn mặt của Ngư Long Vệ bị che khuất dưới chiếc nón tre, ánh mắt giấu bóng tối đáng sợ, khi bọn họ sắp sửa đến trước mặt Vân Dương, tất cả đồng loạt rút trường đao dắt bên hông ra!
Vân Dương trầm giọng nói với Trần Tích:
“Ngồi yên!”
Nói xong, hắn nhảy xuống ngựa, ngân châm trên ngón tay hắn đâm mạnh lên mông ngựa. Con ngựa hoảng sợ hí dài rồi chở Trần Tích chạy theo hướng khác!
Trần Thuật không biết cưỡi ngựa, chỉ đành cúi người ôm chặt lấy con ngựa, ta ngoái đầu lại nhìn, thấy Vân Dương không những không lùi lại mà còn sải bước tiến lên, đương đầu với mấy chục Ngư Long Vệ!
Oành!
Trong khoảnh khắc hắn và Ngư Long Vệ đầu tiên chạm trạm, Ngư Long Vệ vung đao lên chém, nhưng đao chưa kịp hạ xuống thì Vân Dương đã ngửa ra và xoay hông tung một chưởng lên đầu ngựa!
Con ngựa hí lên thảm thiết, chiến mã cao lớn bị đòn quyền thoạt nhìn yếu ớt ấy đánh bại, nó ngã xuống đường phố như ngọn núi sụp đổ.
“Chống lại lệnh bắt, tội thêm một bậc!”
Lâm Triều Thanh bộc phát sức mạnh, hắn giẫm lên bàn đạp, nhảy lên không trung và rút đao ra chém, đao của hắn dài và nặng hơn của những người khác!
Khi hắn đạp lên lưng ngựa để lấy đà, con ngựa cao lớn thậm chí còn không chịu nổi sức đáp của hắn mà phải quỳ xuống.
Phía bên kia, Vân Dương thấy thế thì nhảy lên, hai người bọn họ va chạm với nhau trên không gây ra dòng khí mãnh liệt, mọi người chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì hai người bọn họ đã tách ra ngay lập tức.
Lâm Triều Thanh rơi xuống, đứng vững trên lưng ngựa, trên con đường nơi hai người va vào nhau xuất hiện một vết đao dài mấy chục mét!
Mà ở bên kia, Vân Dương mượn lực đẩy nhảy lên mái nhà, nhanh chóng đuổi theo con ngựa đã chạy ra như u linh, tung người nhảy xuống lưng ngựa rồi đào thoát.
Trên đường phố, Lâm Triều Thanh không vội đuổi theo, hắn ngồi xuống lưng ngựa, đè nón tre của mình, bình tĩnh hỏi:
“Người ngồi sau lưng hắn là ai?”
“Ti chức chưa thấy bao giờ, có lẽ không phải là người của Mật Điệp Ty.”
Giọng nói hồn hậu của Lâm Triều Thanh vang lên:
“Tra.”
...
Trần Tích vẫn chưa hết sợ hãi:
“Lúc trước ngươi còn nói ngươi chưa từng nhìn thấy người tu hành...?”
Vân Dương đang định đáp lại thì đã phun ra một búng máu, hắn dùng tay áo lau máu khóe miệng:
“Chuyện về tu hành giả sao có thể thông báo cho cả thiên hạ biết? Ngươi tu luyện cái gì, tu luyện đến cảnh giới nào, đều không thể cho nói cho người khác biết.”
“Tại sao?”
Vân Dương nói một cách đầy thâm ý:
“Tu hành truy cầu trường sinh tuy rằng mỹ diệu, nhưng cũng chỉ là câu chuyện trong thoại bản thôi, trên con đường này chỉ có sống và chết. Ta cảm thấy tiểu tử nhà ngươi có triển vọng đấy, biết đâu sau này lại được đại nhân vật nào đó đề bạt thật, nhưng mà nhớ lấy, giả dụ có ngày ngươi thật sự bước lên con đường này, tuyệt đối đừng nói cho người khác biết ngươi tu luyện cái gì.”
Trần Tích thầm rùng mình, trong lời nói của Vân Dương ẩn giấu sự cảnh cáo rõ ràng, đó chắc chắn là kinh nghiệm xương máu hắn đúc kết ra được sau khi trải qua chuyện gì đó.