Chương 32: Mèo Biết Nói Tiếng Người

Con mèo đang nói chuyện...

Khoan đã, con mèo này biết nói tiếng người?!

Đây có lẽ là điều kỳ lạ nhất mà Trần Tích từng gặp kể từ khi hắn đến thế giới này. Trong y quán lúc này, ánh sáng lung linh phát ra từ bóng đèn đổ trên khuôn mặt của con mèo đen lúc sáng lúc tối, gương mặt của Trần Tích cũng không khác gì.

Hắn cẩn thận đi một vòng quanh phòng khám để thăm dò. Trước tiên, hắn phải đảm bảo rằng không có ai ở phía sau rồi sau đó xác nhận rằng không có ai đang đi trên con đường tối tăm bên ngoài. Sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng, hắn quay lại nhìn con mèo đen đang ngồi trên quầy:

"Vừa rồi… ta có nói lúc ban nãy… có phải là ngươi biết nói tiếng người không?"

Con mèo đen chỉ đứng im nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí nó còn không phát ra tiếng động nào nữa.

Nhưng lúc này, Trần Tích rất chắc chắn tiếng nói vừa rồi chính là của con mèo nhỏ này!

Liệu có phải vì nghi thức mua mèo đã vô tình tạo ra một tác dụng kỳ diệu nào đó không?

"Tạo sao ngươi không nói nữa rồi?”

Trần Tích nhìn con mèo đen một cách nghi ngờ:

"Ngươi có thể nói thêm một câu không? Ta chỉ muốn xác nhận chuyện này có thật hay không."

Nhưng con mèo đen chỉ ngơ ngác cúi đầu không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, vẻ mặt của nó vô cùng nghiêm túc.

Trần Tích suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Nếu ngươi chịu nói một câu, ta sẽ dùng tiền tiết kiệm của mình để mua bánh bao cho ngươi ăn."

Con mèo đen chỉ im lặng không đáp:

"......"

Trần Tích:

"Hay là mua cá khô nhỏ nhé?"

Con mèo đen vẫn tiếp tục im lặng:

"......"

Trần Tích hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói:

"Hôm nay ngươi đã đánh nhau với con mèo trắng của Vân Phi, chắc hẳn ngươi đã chịu khá nhiều đòn đau đấy nhỉ!"

Con mèo cúi cổ đáp lại:

"Con mèo đó cũng không khá hơn là bao!"

Trần Tích nhìn con mèo đen với vẻ mặt mỉa mai. Trong khi đó, con mèo đột nhiên nhận ra điều gì đó nên co cổ lại một chút.

Hắn lại tiếp tục hỏi:

"Rõ là ngươi biết nói, tại sao ban nãy không chịu trả lời ta?"

Con mèo đen im lặng một lúc rồi đáp lại:

"Bản thân ta cũng không nghĩ tới việc mình có thể nói được tiếng người."

Trần Tích chỉ bất lực cười một cái rồi lắc đầu…

Điều này có nghĩa là vừa rồi con mèo đen có trả lời những câu hỏi của hắn nhưng nó chỉ nói trong suy nghĩ và ban nãy nó đã vô tình phát ra âm thanh. Có lẽ trong thời gian qua, đã có rất nhiều lần con mèo nhỏ này đáp lại lời của Trần Tích, chỉ là hắn không nghe thấy thôi.

Trần Tích nói:

"Vừa rồi ta đã đặt tên cho ngươi trong thư mời là 'Ô Vân', ngươi có biết điều này không?"

Ô Vân cảm thấy khinh thường:

"Nghe kinh khủng chết đi được!"

Trần Tích liền chuyển chủ đề:

"Ngươi bắt đầu có trí tuệ từ khi nào vậy?"

Trần Tích rất thích mèo nên đã tìm hiểu một chút về chúng. Hắn biết rằng phần lớn loài mèo thực sự không thông minh, thậm chí chúng còn rất ngốc.

Nhưng trước khi Ô Vân bắt đầu nói chuyện, nó rõ ràng đã có trí tuệ. Vốn dĩ nó có thể hiểu được lời nói của con người và thậm chí còn có khả năng đáp lại. Đây có lẽ là điều mà con người cho rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra ở một con vật.

Ô Vân trả lời:

"Có trí tuệ từ khi nào là sao? Từ trước đến nay ta vẫn luôn như vậy mà."

"Bẩm sinh ngươi đã có rồi sao?"

"Đúng vậy, ngay từ khi sinh ra đã như vậy rồi

Trần Tích suy nghĩ một lúc:

"Ngươi có thể mở miệng ra để ta nhìn một chút không?"

Ô Vân lập tức cảnh giác rồi lùi lại một chút, những móng vuốt sắc bén của nó đã bật ra khỏi ngón chân:

"Tại sao ta phải làm vậy?"

Trần Tích vô cùng bất lực:

"Ngươi đừng có cứng đầu như vậy, hãy tin tưởng nhau một chút đi!"

Ô Vân suy nghĩ một lúc:

"......Được."

"Ngươi tiến đến gần cái đèn dầu này đi. Há miệng ra nào... A."

Ô Vân bất đắc dĩ mở miệng ra:

"A..."

Trần Tích nhìn vào trong miệng nó rồi lẩm bẩm đếm:

"Một, hai, ba, bốn... tận mười vạch sao?"

Từ xưa, những người yêu quý mèo đã đúc kết kinh nghiệm khi nuôi mèo: Khi đi mua mèo, người mua cần phải nhìn vào miệng của mèo trước. Ở phần mềm trên lưỡi mèo có những vạch nhỏ như rãnh nhẹ. Con moè nào có hai vạch là mèo ngốc nhất, chỉ biết ăn và ngủ. Ngược lại, giống mèo chín vạch là con tốt nhất, nó có thể hiểu chủ nhân đang nói gì, có thể bắt chuột và trông coi nhà cửa.

Nói cách khác, khi mua người ta sẽ chọn giống mèo có chín vạch, nhưng Ô Vân lại có tận mười vạch trong miệng. Trước bóng đèn dầu trên quầy, Ô Vân mất kiên nhẫn mở miệng để nói:

"Ngươi đã xong chưa vậy?"

"Xong rồi, xong rồi"

Trần Tích ngẫm nghĩ một lúc. Liệu mười vạch trong miệng có phải là điểm đặc biệt của Ô Vân không?

"Ta buồn ngủ rồi”

Ô Vân bất chợt rúc vào lòng Trần Tích, chiếc đầu nhỏ bé vừa vặn nằm trong lòng bàn tay của hắn. Có vẻ như nó vô cùng thoải mái với chỗ ngủ ấm áp này.

Tuy nhiên, nó bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tại sao một con mèo quý tộc như nó lại có thể nằm trong lòng người khác như vậy?