Lúc này, tại Vườn Hoa Trung Tâm Lạc thành.
Trần Thạc và Vương Huệ Linh đứng trước cổng một căn biệt thự, trên bức tường màu be bên ngoài treo một tấm bảng bằng gỗ với dòng chữ: "Vườn Hoa Trung Tâm số 33, Bình an và Hạnh phúc".
Vương Huệ Linh nói với giọng điệu mỉa mai:
"Khi gia đình anh cả mới đổi nhà, chị dâu cứ cách vài ngày lại mời chúng ta đến nhà nướng thịt. Cứ như thể chỉ có nhà chị ấy mới có biệt thự và sân vườn, không đủ để chị ta khoe khoang!"
"Giờ thì ngươi cũng có biệt thự rồi còn gì"
Trần Thạc đắc ý nói:
"Nếu không phải chồng ta thông minh, liệu ta có được ở biệt thự không?"
Vương Huệ Linh vui mừng khoác tay Trần Thạc:
"Nhìn ngươi kìa, tự đắc quá!"
Trần Thạc mở cửa bằng vân tay. Sau khi cánh cửa được mở ra, đập vào mắt họ là căn phòng khách rộng lớn và sang trọng với đèn chùm pha lê. Trong đó còn bày một bộ ghế sofa được làm bằng da thật nhập khẩu từ Ý.
Tuy nhiên, trên chiếc bàn trà nổi bật nhất trong phòng khách lại đặt một bức ảnh đen trắng của cha mẹ Trần Tích, phía trước tấm ảnh còn có trái cây tươi.
Vương Huệ Linh lại tiếp tục chê bai:
"Sao lại để di ảnh ở phòng khách thế này, Trần Tích có hiểu quy tắc không vậy? Nó không cảm thấy xui xẻo à? Cho dù nó không thấy ghê nhưng nhà có khách đến mà nhìn thấy thì khó chịu lắm".
Bỗng một tiếng "cạch" vang lên, Trần Thạc thô lỗ ném di ảnh vào thùng rác.
Lúc trước hắn muốn hợp tác với người khác một vụ làm ăn lớn nên đã tìm đến anh cả mượn bốn trăm ngàn. Nhưng lúc đó anh cả nói hắn không thích hợp với mấy vụ làm ăn lớn nên chỉ cho hắn hai mươi ngàn để mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, điều này chẳng khác nào coi hắn như một kẻ ăn xin.
Vương Huệ Linh ngồi trên chiếc ghế sofa da, sờ mó khắp nơi rồi lại nhìn vào chiếc TV LCD 100 inch đối diện, vui vẻ nói:
"Được xem phim bằng cái TV này thì còn gì bằng! Trước đây họ sống thật sung sướng."
"Xem gì mà xem, mau lên lầu tìm sổ đỏ. Ta nhớ họ còn mua vàng nữa, bằng mọi cách chúng ta phải tìm ra chúng".
Trên tường hành lang tầng hai treo đầy bằng khen: “Học sinh ba tốt”, “Giải nhất cuộc thi cờ vây Lạc thành”. Tất cả đều là của Trần Tích.
Vương Huệ Linh thấy vậy liền bĩu môi:
"Lần nào đến nhà cũng bị chị dâu kéo lên tầng hai tham quan, không đủ để chị ấy khoe khoang. Mau ném hết đống này đi, nhìn là thấy bực mình."
Vương Huệ Linh liền gỡ hết bằng khen xuống và ném xuống đất, cô ta không thể chờ thêm một giây nào nữa.
Khi cánh cửa phòng ngủ được mở ra, trong phòng của Trần Tích chất đầy sách. Phần lớn số sách ở đây đều liên quan đến khoa học quân sự, thậm chí còn có cả tiểu thuyết trinh thám, suy luận, gián điệp trong chiến tranh và nhiều sách khoa học của các chuyên ngành khác.
Trên bàn còn có giấy báo trúng tuyển Học viện Ngoại ngữ Lục quân.
Trần Thạc và Vương Huệ Linh tiến hành lục lọi khắp phòng. Họ vứt hết tất cả đồ đạc của gia đình Trần Tích. Dường như chỉ khi nào xóa sạch những dấu vết này thì ngôi nhà mới hoàn toàn thuộc về họ.
Trong phòng khách lúc này, Trần Thạc đang gãi cái đầu lưa thưa tóc của hắn, khó hiểu nói:
"Ơ, sổ đỏ giấu ở đâu rồi, giấy chứng nhận bất động sản của Trần Tích để ở đâu nhỉ?"
"Có khi nào nó đã phát giác ra điều gì đó rồi giấu sổ đỏ ở bên ngoài không?"
"Không thể nào, lão Lưu bảo nó còn nghĩ chúng ta là vì muốn tốt cho nó đấy chứ."
Vương Huệ Linh vội vàng nói:
"Chúng ta thực sự là muốn tốt cho nó mà. Cha mẹ nó đã mất rồi, bản thân nó suốt ngày không chịu ra khỏi nhà. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ có vấn đề, thậm chí còn bị tách biệt khỏi xã hội nữa kìa!"
Dinh đoong.
Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Trần Thạc ngạc nhiên:
"Muộn thế này rồi mà ai còn tới vậy nhỉ?"
Hắn đi ra mở cửa. Bên ngoài là một người đàn hắn trung niên mặc trang phục thời Đường màu đen. hắn ta có làn da ngăm đen, tóc ngắn cắt sát đầu trông rất rắn rỏi:
"Trần Tích đâu?"
Trần Thạc nghi ngờ:
"Trần Tích không có ở nhà, hắn có chuyện gì cứ nói với ta, ta là chú của hắn."
"Chú sao?"
Người đàn hắn trung niên đẩy Trần Thạc sang một bên và bước vào. Lúc này Trần Thạc mới thấy phía sau hắn ta còn có một người khác.
Người đàn hắn này đầu trọc lóc nhưng có một vết sẹo dài hơn mười centimet, nhìn rất giống một con rết kéo dài từ đỉnh đầu xuống sau gáy.
"Ông là ai?"
Vương Huệ Linh hoảng hốt lùi lại:
"Chúng tôi báo công an đấy!"
Người đàn hắn trung niên thản nhiên nhìn quanh:
"Mọi người thường gọi ta là Bào Ca, ta làm nghề cho vay. Người này là em trai của ta, Nhị Đao. Đừng sợ, vết sẹo trên đầu Nhị Đao trông đáng sợ vậy chứ thực ra chỉ là do trước đây làm việc ở công trường vô tình bị ngã, thành ra bây giờ đầu óc không được tốt nên hơi cứng nhắc."
Bào Ca tiếp tục nói:
"Bọn ta đến đây vì Trần Tích đã đem căn nhà này đi thế chấp. Tuy nhiên, chiều nay hắn gọi điện nói không trả được tiền nên đã bảo ta đến đây thu nhà".
"Gì cơ?!"
Vương Huệ Linh hoảng sợ nói:
"Hắn dựa vào cái gì mà thế chấp căn nhà này, căn nhà này là của bọn ta!"
"Ồ?"
Bào Ca điềm nhiên nói:
"Tên trên sổ đỏ là Trần Tích thì liên quan gì đến các người?"
"Nó thế chấp bao nhiêu tiền?"
Trần Thạc lo lắng hỏi.
"Mười lăm triệu"
Bào Ca thoải mái ngồi xuống ghế sofa:
"Bọn ta làm việc rất có nguyên tắc, chỉ cần khách hàng trả cả vốn lẫn lãi thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại ta đã thích căn nhà này rồi, tiền không cần trả nữa nhưng căn nhà này sẽ thuộc về ta".
"Không được!"
Vương Huệ Linh thét lên:
"Bây giờ Trần Tích chỉ là một bệnh nhân tâm thần, hợp đồng thế chấp mà hắn đã ký không có hiệu lực!"
"Đúng vậy"
Trần Thạc nhanh chóng chạy lại nói:
"Trần Tích là bệnh nhân tâm thần, bọn ta có giấy chứng nhận của hắn ở đây!"
Bào Ca cau mày.