Trên ngọn cây, một con quạ to lớn đang đứng yên quan sát mọi thứ xung quanh. Nhưng khi nhìn thấy có người đến gần thì nó liền cất cánh bay đi, chỉ để lại một bầu không khí im lìm giữa bóng tối của buổi đêm.
Lão Diêu thấy Trần Tích, có vẻ đã mệt mỏi, hắn lắc đầu nhẹ nhàng và nói:
"Ngươi hãy nghỉ ngơi một chút."
Tuy nhiên, Trần Tích vẫn đứng đó không nhúc nhích... Nghỉ ngơi sao? Ta có thể nghỉ ở đâu được chứ?
Phía sau ngôi nhà có ba căn phòng nhưng hắn không biết phòng nào mới là lựa chọn đúng. Hắn lo sợ rằng nếu chọn phòng sai có thể gây ra sự nghi ngờ không mong muốn.
Lão Diêu thấy Trần Tích không chịu di chuyển liền quay đầu lại hỏi với bộ mặt nghi ngờ:
"Tại sao ngươi không đi ngủ?"
Lão Diêu vừa dứt lời thì một chàng trai cao, gầy mặc chiếc áo dài bước ra từ căn phòng Tây Sương. Ánh mắt của hắn phản ánh sự khinh bỉ khi nhìn vào Trần Tích và nói:
"Trần Tích, ngươi đi giao một viên thuốc mà cũng mất nhiều thời gian như thế này, còn báo hại sư phụ phải đi tìm ngươi... Sư phụ? Người mệt rồi phải không? Ta đi đun nước cho thầy ngâm chân rồi nghỉ ngơi nhé."
Trần Tích nhìn chằm chằm vào chàng trai này…Không lẽ đây là sư huynh của hắn sao?
Nếu không thì làm sao tên này có thể nịnh hót đến mức như thế này?
Lão Diêu nói:
"Hai ngươi hãy nhanh chóng đi ngủ đi, đừng làm trễ buổi học sáng mai."
"Vâng, thưa thầy..”
Chàng trai cao, gầy nhanh chóng quay trở lại Tây Sương phòng.
Trần Tích bước theo hắn. Bên trong căn phòng là một chiếc giường lớn, trên đó có một dáng người cao lớn đang chìm vào trong giấc ngủ sâu, có vẻ tên này hoàn toàn không hề biết gì về những chuyện vừa xảy ra. Chàng trai cao, gầy nằm vào giữa giường phía gần cửa ra vào.
Phòng ngủ của các học viên trẻ ngoài một chiếc cửa sổ cũ kĩ ra thì chỉ còn một số bát đĩa và đồ dùng nhỏ.
Trong căn phòng tối om, vị sư huynh cao, gầy khoác lên người tấm chăn mỏng. Hắn ngồi ở chiếc giường phía trên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Trần Tích rồi nhỏ tiếng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì hay sao mà ngươi đi giao thuốc lâu thế?"
"Không có chuyện gì cả"
Trần Tích lắc đầu, hắn mệt mỏi chui vào trong chăn, hắn vô thức nhìn vào đám mạng nhện đang phủ đầy trên trần nhà.
Vị sư huynh đan lưng nằm xuống giường, nói lớn lại:
"Không nói thì thôi!"
Căn phòng yên bình trở lại, chỉ còn tiếng thở dài.
Chỉ trong khoảnh khắc này, Trần Tích mới có thể dừng lại để suy nghĩ về tình hình của mình: Liệu Kiểu Thỏ và Vân Dương có tha thứ cho hắn không? Không, chắc chắn là không.
Thực sự thì năng lực mà hắn đã thể hiện tối nay hoàn toàn không phải là của một người học việc thông thường. Hơn nữa, hắn bỗng dưng xuất hiện tại phủ của một tên gián điệp của Cảnh triều.
Nhưng tại sao bọn họ lại để hắn đi? Có phải vì danh tiếng của lão Diêu không? Hay bọn họ đang âm mưu một kế hoạch khác? Cho dù lý do là gì thì lúc này, điều tốt nhất mà Trần Tích có thể làm là ở lại trong ý quán này. Bởi lẽ nó nằm gần với Vương Phủ nên bọn chúng sẽ phải cân nhắc rất kỹ trước khi hành động.
Trong lúc còn đang suy nghĩ thì đột nhiên đôi mắt của Trần Tích co lại. Một luồng không khí lạnh từ bên trong huyệt đạo của hắn bắt đầu lan tỏa ra, hấp thụ sự ấm áp từ cơ thể, xương và máu.
Sau khi Chu Thành Nghĩa lìa đời, một dòng chảy lạnh lẽo, âm ỉ đã thấm vào từng tế bào của cơ thể hắn. Ban đầu, nó chỉ là cảm giác của sự lạnh lẽo như một ảo giác thoáng qua. Nhưng giờ đây, nó đã trở thành một con thú hung ác đang vùng vẫy trong bóng tối của tâm trí Trần Tích. Hẳn là nó đang vô cùng giận dữ tìm cách thoát ra nhưng mãi mà không thể rời khỏi.
Phanh.
Trần Tích nhìn thấy máu của mình đang chảy ra như tiếng tuyết lở. Đây không còn là máu nữa mà giống như là những viên cát lạnh.
Trong thân thể gầy guộc này có vẻ như đang ẩn chứa một thanh kiếm sắc bén, nhưng nó cũng giống như là nơi trú ngụ của một con rồng huyền thoại từ hàng ngàn năm trước. Trần Tích cảm thấy bản thân như đang bị đẩy vào một cái vực sâu thẳm, hắn bị cuốn xuống đáy hố trong sự tuyệt vọng.
Lúc này hắn đang phải chịu cái lạnh thấu xương.
Trần Tích đưa mắt nhìn xung quanh, những người khác trong nhà đang ngủ say sưa mà không hề hay biết gì. Hắn cố gắng bọc chăn quanh người nhưng cảm giác lạnh lẽo ấy lại tràn vào từ bên trong khiến cho mọi nỗ lực che chắn trở nên vô ích.
Có lẽ, linh hồn oan khuất của Chu Thành Nghĩa đang ẩn khuất tại một nơi nào đó?
Sau đó, Trần Tích từ từ rơi vào trạng thái mơ hồ trước khi hắn kịp phát giác ra một điều gì đó.
Không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, tiếng gà gáy từ xa vọng lại như một tiếng gọi từ thế giới bên ngoài, xé toạc màn sương mù dày đặc.
Trần Tích giật mình tỉnh lại từ giấc mơ. Cơ thể hắn lúc này không khác gì một người vừa được kéo lên từ đáy biển, khao khát hít thở bầu không khí xung quanh.
Cánh tay và chân của hắn lạnh buốt. Những chuyện vừa mới xảy ra không phải là một giấc mơ vì hắn vẫn đang cảm nhận được dòng chảy lạnh lẽo đó.