Sau khi vụ cứu đại thần kết thúc, Na Lam vương tử liền cùng hạm trưởng trở lại Articulatio No.
Hai người ban ngày chăm chỉ xử lý sự vụ của hạm thượng, tối đến thì ở ‘Căn phòng trăng mật’ trên tầng cao nhất cùng hưởng khoảng thời gian bí mật của tình nhân.
Hôm nay, nhân ngày nghỉ, hai người cùng nhau tới một hòn đảo nhỏ không người
“Bảo bối, nào, ăn nhiều một chút”. Ngồi dưới tán cây dừa, Na Lam vương tử cầm một miếng táo, đưa đến bên miệng nam tử nằm trên đùi y…
“Ân… Chính ngươi cũng ăn chút đi, làm chi mà cứ uy ta hoài?” Mesel bất mãn nói.
Kiểu mẫu quân nhân chính là tuyệt đối không được biến dạng, huống hồ hắn thân là sĩ quan chỉ huy tối cao, vạn nhất có một cái bụng bự, còn không bị người cười đến rụng răng.
“Uy bà xã ăn là quyền lợi của ông xã a”. Na Lam sủng nịch ngắt mũi hắn.
“Ai là bà xã của ngươi hả?” Mesel xấu hổ đập tay vương tử.
“Tuy là vì Thánh sứ còn chưa trở về, không có cách cử hành hôn lễ, nhưng ngươi sớm đã là bà xã của ta rồi”.
“Ba hoa! Được rồi, nói đến Thánh sứ, chuyện xấu không có tin tức của hắn sao?” Mesel vui vẻ hỏi.
“Không có. Từ sau khi đại thần đưa hắn đi, Thánh sứ chỉ phái người truyền lời nhắn lại, nói hắn hết thảy bình an. Từ đó không nghe được tin tức của hắn nữa”.
“Thật là, sao có thể như vậy? Lẽ nào chúng ta sau này sẽ không còn được gặp lại Thánh sứ nữa?”
“Việc đời khó liệu, nói không chừng đợi một hồi họ lại tự nhảy ra đấy”. Na Lam nghịch ngợm cười cười.
“Lại nói mò, không nhảm nhí với ngươi nữa. Chúng ta đi bơi đi”. Mesel nhảy lên.
“Được rồi, ta tiện thể đi bắt cá về làm cơm trưa”. Na Lam đứng lên, đột nhiên cởi quần bơi. (1 đức lang quân gương mẫu, hiếm có khó tìm a~)
“Ngươi làm cái gì?”
“Biến thành xà rồi, sẽ làm hỏng quần bơi, đương nhiên phải cởi ra trước”.
“Ngươi lại muốn biến thành xà? Không được, ta không cho ngươi làm như vậy ~ mau lấy quần bơi mặc vào!” Mesel xấu hổ đỏ mặt kêu to.
Cái tên sắc ma này, mỗi lần biến thành xà, thế nào cũng đem hắn thao đến chết đi sống lại, không làm hơn nửa ngày thì sẽ không bỏ qua, hại chân hắn nhuyễn đến đứng không nổi, này đối với hắn, Mesel Iris Norton tướng quân đã thụ qua huấn luyện nghiêm khắc mà nói, quả thực chính là điều sỉ nhục cực lớn.
“Úc úc, hạm trưởng của ta thật * đãng, có phải nghĩ đến phương diện kia không?” Na Lam ái muội nháy mắt với hắn mấy cái.
“Ngươi chẳng lẽ không phải lại muốn động tay đông chân với ta?” Mesel hoài nghi bực bội liếc y.
“Hi, xà không có tay chân, hạm trưởng anh minh đừng có loạn oan uổng người ta a”.
“Đáng ghét, dám cười ta! Hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
“Tới đây, đuổi kịp rồi nói”.
Mesel chạy đuổi theo vương tử tới một cửa sơn động —
“Suỵt, Mesel bé bỏng, ngươi xem đây là cái gì?” Na Lam chỉ chỉ một cái áo choàng trắng rơi trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi.
“A, áo này nhìn thật quen mắt…”
“Hi, đây là áo choàng của Thánh sứ a”.
“A, đúng, quả nhiên không sai”. Mesel thấy hoa văn thêu chỗ tay áo mới nhớ ra.
“Xem đi, đã nói với ngươi, bọn họ sẽ tự nhảy ra ngươi còn không tin?”
“Rồi rồi, coi như ngươi lợi hại. Đi thôi, chúng ta vào xem Thánh sứ có trong đó không?”
“Được, nhỏ giọng chút, đừng quấy nhiễu đại thần, không thì vạn nhất một hồi hắn lại bay đi, chúng ta lại đuổi không kịp”.
“Rồi, đi, đi vào”.
Hai người rón ra rón rén đi vào sơn động.
Sơn động nhìn từ bên ngoài cũng không lớn, nhưng không ngờ bên trong có động thiên khác, trong này tối như mực, đưa mắt nhìn qua không thấy tận cùng.
“Sơn động này có vẻ âm u tối tăm, bà xã đừng sợ, có ta ở đây rồi”.
“Ai sợ? Ta đường đường Mesel Iris Norton tướng quân lại sợ cái này?” Mesel hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi vào.
“Phải phải, hạm trưởng của chúng ta dũng cảm nhất. Vậy đổi thành ngươi bảo hộ ông xã được rồi”. Na Lam nói đùa trốn sau lưng hắn.
“Được, cùng bản hạm trưởng đi!”
Hai người nhẹ chân nhẹ tay hướng vào phía trong, đi không biết bao lâu, ngay lúc bọn họ bắt đầu hoài nghi sơn động tối như mực này phải chăng không có tận cùng, đột nhiên thấy một tia sáng từ chỗ sâu trong sơn động chiếu ra.
Hai người phát ra tiếng reo hò nho nhỏ, vội vàng gia tăng cước bộ đi tới.
Ở tận cùng sơn động quả nhiên là liễu ám hoa minh (*) một thôn làng.
Mãn sơn mãn cốc cây cối hoa cỏ đủ mọi màu sắc, tô điểm cho cả sơn cốc đẹp đến sinh khí dạt dào.
“Kỳ quái sao lại không thấy được Thánh sứ?”
“Suỵt. Ngươi xem — ” Mesel chỉ chỉ xa xa trên một ngọn đại thụ.
Chỉ thấy thân cây đại thụ lúc đầu chỉ là khẽ đu đưa, đến sau lại kịch liệt lay động.
“A a… Ghê tởm! Mau thả ta xuống dưới…”
“Xuống dưới làm chi a, làm như trên sách rất kích thích. Úc úc — cái mông tiểu Vu sư càng lúc càng chặt, thật sướng — ”
“Vương bát đản! Không được nói hạ lưu như thế!”
“Hạ lưu? Tối hôm qua là ai ôm chặt lấy bản đại thần, nói rất thích ta, còn cầu ta vĩnh viễn cắm vào ngươi?”
“Ai…Ai nói chứ? Dù sao tuyệt đối sẽ không phải là bản sứ! Ngươi còn dám nói bậy, cẩn thận ta đập bẹp ngươi”.
“Tên tiểu Vu sư này hiện tại sao lại trở nên mạnh mẽ như thế? Ta nhớ kỹ ngươi trước đây rất ôn nhu khả ái, ngươi thay đổi, ngươi thực sự thay đổi rồi!”.
“Ta thay đổi? Ngươi mới là thay đổi một trăm tám mươi độ! Tên Tham Thiên đại thần này!”
“Làm sao lại cứ nói ta là giả a? Bản đại thần mặc dù thiếu tam hồn, nhưng vẫn giống như trước đây, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích a. Nếu ngươi không vừa lòng, được, ta đi chộp ba người kia tới, bảo bọn hắn đem tam hồn trả lại hết cho ta!”
“Không được! Ngươi muốn hại chết bọn họ sao? Bọn họ đã là thành viên hoàng thất của Thánh quốc ta, bản sứ không cho ngươi thương tổn họ”.
“Đã thế, vậy ngươi hãy ngoan ngoãn ngậm cái miệng phía trên lại, chỉ cần dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới hầu hạ bản đại thần là được rồi”.
“Đã bảo ngươi đừng nói chuyện hạ lưu như thế, ngươi sao lại không nghe a? A a — nhẹ một chút — ”
“Đừng dài dòng, mau lắc cái mông cho ta!”
“Vương bát đản! Ở trên cây làm sao lắc a? A a — không nên — ta sắp rớt xuống rồi — a a—”
“Vù vù… Không muốn rớt xuống, cái mông liền kẹp chặt! Úc úc — sướng muốn chết — ”
“A a — sâu quá a — cắm chết ta rồi — đại thần — ”
Hai người làm đến thân cây cũng sắp lắc đứt còn không dừng, Na Lam và Mesel nhịn không được liếc nhìn nhau, lặng lẽ chuồn ra ngoài —
“Hóa ra đại thần là bởi vì thiếu tam hồn nên tính tình mới biến đổi như thế a. Thánh sứ đáng thương phải nếm mùi đau khổ rồi”. Mesel không khỏi vì Thánh sứ chắp tay rơi nước mắt đồng cảm.
“Ta van ngươi, Thánh sứ yêu đại thần yêu muốn chết, dù cho cá tính đại thần cải biến, Thánh sứ vẫn sẽ không nỡ rời xa hắn”.
“Đúng, bọn họ vui vẻ là tốt rồi”. Mesel nghiêm túc gật đầu.
Ái tình là thứ không cách nào lý giải.
Như chính hắn, nằm mơ cũng nghĩ không ra lại yêu kim xà vương tử nhỏ tuổi hơn hắn nhiều như vậy.
“Hi, hạm trưởng đang nghĩ cái gì? Có phải vừa thấy người khác làm, cái mông bắt đầu ngứa rồi không?” Na Lam vương tử tà tà cười.
“Bản hạm trưởng mới không có!” Mesel đỏ mặt kêu to!
“Vậy sao? Để bản vương tử hảo hảo kiểm tra xem xem liền biết có hay không…”
“Ngươi dám?! Hỗn đản, a a — ngươi sao lại biến thành xà rồi? A a… Không nên… Đại phôi xà… Không nên cưỡi lên a…”
Một người một xà lại bắt đầu trên mặt đất dây dưa thành một đoàn…
Thánh quốc thần thú truyền kỳ cố sự cũng sẽ theo tình yêu của vương tử và hạm trưởng vĩnh viễn không tắt, được hậu thế vĩnh viễn vĩnh viễn truyền lưu…
— Toàn bộ thư hoàn —
Chú thích:
(*) Liễu ám hoa minh: 柳暗花明: hi vọng; có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng).