Dịch và biên bởi Thanh Thanh Mạn
Trong một mật thất mờ tối, thân thể mềm mại nhỏ nhắn của thiếu nữ đang trần truồng, nàng nghẹn ngào nức nở, thân thể nhỏ bé yếu ớt rúc vào một góc tường, phía dưới chỉ tùy tiện lót một chiếc áo choàng, bạch dịch loang lổ ẩm ướt đã sớm khô khốc
Ngọn nến trên tường đã sắp cháy hết…
Hoa Ngọc không nhớ nổi mình đã bị giam ở đây mấy ngày rồi, những lúc bị tên nam nhân kia giày xéo làm nhục, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ:
"Ca ca, huynh đang ở đâu?"
Ca ca ruột thịt cùng một mẹ sinh ra từ nhỏ đã luôn sủng ái Hoa Ngọc, cho dù người trong giang hồ luôn mắng chửi, nhục mạ hắn là Giáo chủ Ma giáo, nhưng ở trong lòng Hoa Ngọc, ca ca luôn là người huynh trưởng dịu dàng nhất, nàng thực sự không hiểu tại sao những người đó phải dồn ca ca vào chỗ chết, vì vậy nên nàng mới hận nam nhân đã cưỡng gian nàng.
Nàng biết hắn là Minh chủ võ lâm, hắn là người đã ra lệnh cho tất cả mọi người tấn công Thượng Vân Thương Nha, cũng chính hắn đã hủy hoại tổ ấm của nàng.
Nơi riêng tư của nàng còn chảy xuống tinh dịch mà hắn rót vào, âm môi sưng phồng đang khép chặt cũng đau rát, những điều này đối với Hoa Ngọc mà nói, không thể nghi ngờ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Nàng đợi ca ca đến cứu nàng, nhưng nàng không biết mình còn có thể kiên trì đến bao lâu nữa, căn mật thất to lớn này chứa đầy những “hình cụ” có hình dáng kì lạ, đó là từ khi nàng bị nhốt ở đây mới đưa vào.
Ngọn nến chập chờn sắp tắt, ánh sáng dần dần lụi tàn cho đến khi tắt hẳn, căn mật thất chìm hẳn vào bóng tối.
Hoa Ngọc ôm chặt hai tay, hàm răng run rẩy va vào nhau, mỗi lần nến trong mật thất tắt, nam nhân kia liền xuất hiện…
Thậm chí nàng còn tính kĩ càng thời gian hắn quay trở lại, cũng không biết đã qua bao lâu, cánh cửa bằng đá hoa cương được chạm khắc tỉ mỉ nặng nề mở ra, nam nhân cầm theo một cây nến mới xuất hiện trong bóng tối, trong chớp mắt ánh sáng chiếu rọi khắp cả mật thất, ánh mắt của hắn nhanh chóng khóa chặt vào tiểu Thánh nữ đang run rẩy trong góc.
“Cuối cùng cũng biết điều rồi.”
Hắn quét mắt một lượt khắp căn phòng, sau đó lại nhìn đến những dụng cụ đang nằm yên trên kệ, sau khi tháo mặt nạ xuống trên khuôn mặt tuấn tú liền hiện lên một nụ cười tà mị.
Sau khi nghe được giọng nói của hắn, Hoa Ngọc liền run lên cầm cập, những dụng cụ trên kệ đều được dùng để tra tấn nàng, vài ngày trước hễ nàng cứ thấy chúng thì liền vứt xuống, sau khi trở về hắn liền dùng những dụng cụ nàng vứt đi đó tra tấn nàng.
Chuông rung, dương vật giả, bịt miệng, roi da…
Bất kể nàng khóc lóc cầu khẩn thế nào, thậm chí lấy cái chết dọa dẫm hắn, đổi lai hắn chỉ càng tàn nhẫn chơi đùa nàng hơn, nam nhân này làm nàng sợt hãi tột độ.
“Đến đây, để ta xem xem tiểu Thánh nữ có ngoan hơn chút nào không ?”
Bạc Đình bước đến gần góc tường, thân hình cao lớn ngồi xuống đưa tay ra nhấc Hoa Ngọc đang thét chói tai vào trong ngực, một tay vuốt ve dọc theo tấm lưng mảnh mai xuống đến đùi ngọc, những ngón tay thanh mảnh lại tiếp tục vuốt ve tiểu cúc huyệt, nơi đó lộ ra một chuỗi hạt châu.
“Thật ngoan, may là ngươi không lấy nó ra, nếu không ta liền lấy hạt châu to hơn nữa nhét vào cơ thể ngươi.” Hắn nở nụ cười vui vẻ thoải mái, rồi liếm nhẹ gò má phấn nộn của thiếu nữ.
Phấn nộn: trắng nõn mịn mà