Chương 59: Sao Có Ta Bi Thương

dịch: mafia777

Sau khi từ biệt cùng đám người Tang Mộc, Hùng Đệ lập tức hỏi: "Hàn đại ca, tại sao huynh phải làm như vậy?"

Tiểu Dã cũng nghiêng nghiêng đầu, tò mò nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười một tiếng: "Bởi vì ta muốn dạy dỗ tên Vương Bảo kia."

Hùng Đệ trợn to hai mắt, lại hơi có chút sợ hãi nói: "Nhưng Hàn đại ca, Vương Bảo đó không phải là người dễ chọc vào."

"Không phải người dễ chọc vào?"

Hàn Nghệ cười cười, hết sức nghiêm túc nói với huynh đệ: "Tiểu béo, kỳ thật ta cũng không là người dễ chọc vào." Nhưng cũng không có nhiều lời, lại nói: "Đi thôi, chúng ta đi mua một ít đồ trước."

"Mua gì?"

"Vịt quay."

"Vịt... vịt quay, ha ha, vậy chúng ta mau đi thôi."

Vừa nghe đến vịt quay, Hùng Đệ lập tức ném tất cả tò mò ra sau đầu.

Ba người lại đến Đệ Nhất Lâu lần nữa, chưởng quầy kia nhìn thấy Hàn Nghệ đến, không nói hai lời, trước tiên truy hỏi công tử nhà ông ta, đợi Hàn Nghệ cho biết Thẩm Tiếu đã về rồi, lúc này ông ta mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, sau đó Hàn Nghệ gọi một lúc ba con vịt quay, lại mua một ít lương khô, những thứ này đại bộ phận đều là cho Hùng Đệ bọn họ, bởi vì trước mắt mà nói, Hàn Nghệ sợ con lừa trọc Cửu Đăng kia có đồng bọn sẽ trả thù Hùng Đệ, cho nên không dám để Hùng Đệ về nhà, chỉ có thể để bọn họ tạm thời đợi ở trong sơn động kia, sau khi trả tiền, hắn cũng không nấn ná trong tiệm, mà dẫn theo Hùng Đệ, Tiểu Dã đến chợ, rồi mua bọn họ một ít đồ dùng hằng ngày.

Sau khi mua xong những thứ này, tiền mang theo cũng đã tiêu kha khá rồi, Hàn Nghệ lại làm một chiếc xe đẩy, ba người chở đầy đồ ra khỏi thành.

Đến ngoại thành, ba người liền chia tay, Hùng Đệ, Tiểu Dã đẩy xe lặng lẽ đi về phía sơn động kia, Hàn Nghệ cũng đi về nhà.


Cùng với sự trôi chảy của thời gian, Dương nhị thẩm bọn họ đã từ trong bóng râm của Thiên Tế Tự đi ra, Mai Thôn lại trở nên an lành, yên tĩnh.

Khi Hàn Nghệ về đến Mai Thôn, màn đêm đã kéo xuống, không ít gia đình đã tắt đèn rồi, mặc dù đây vẫn chỉ là vừa mới vào đêm, nhưng hiện giờ là thời gian thu hoạch vụ thu quan trọng nhất trong năm, bọn họ cần phải đảm bảo bản thân có đầy đủ tinh lực để chào đón ngày mai.

Nhưng nhà Hàn Nghệ thì vẫn còn sáng ánh nến, dù sao thu hoạch vụ thu hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với nhà hắn, có thể nói một tia sét đã không chỉ mang Hàn Đại Sơn đi, cũng đem vụ thu hoạch đi luôn rồi.

Thời đại này không có TV, không có máy tính, cũng không biết cô vợ kia đang làm gì.

Trong lòng Hàn Nghệ nổi lên một tia tò mò, nhưng cũng không dám rình trộm qua khe cửa, dù sao lần trước đã trực tiếp bị đá bay rồi, đi đến trước cửa gõ cửa.

"Ai?"

Bên trong truyền đến giọng nói của Tiêu Vân.

"Ta."

Nghe được một tràng tiếng bước chân đi nhanh, "két" một tiếng, cửa mở ra, chỉ thấy Tiêu Vân đứng ở trước cửa, thoáng chút ngạc nhiên vui mừng nói: "Sao ngươi đã về rồi."

Bởi vì hôm qua Hàn Nghệ nói là phải ra ngoài mấy ngày, nhưng chỉ đi có một ngày đã quay về rồi, khó tránh khỏi lòng nảy sinh ngạc nhiên.

"Nhớ cô đó!"

Hàn Nghệ khinh khỉnh, đi vào trong.

Tiêu Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó thầm nói: "Nói giả dối như vậy, coi ta là trẻ con lên ba à, thật là, đến lừa người cũng không biết lừa."

Giọng của nàng tuy nhỏ, nhưng Hàn Nghệ vẫn nghe được rõ ràng, thầm nghĩ, "ta sống đến lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu nghe có người khen ta như vậy, nhưng ta đây là đang lừa cô sao, ta đây rõ ràng chính là đang nói mát", cũng không biện giải với nàng, ném tay nải trên vai xuống phản nằm, vịt quay trong tay thì để trên cái bàn thấp, sau đó liền nằm trên phản, phát ra một tiếng than thoải mái, đúng là ổ vàng, ổ bạc, cũng không bằng ổ chó của mình a.

Tiêu Vân đóng cửa lại rồi đi tới, thuận miệng hỏi: "Ngươi đã ăn tối chưa?"

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói: "Sau này cô vẫn là không cần hỏi ta câu hỏi này nữa, câu này khiến ta rất khó xử, bởi vì bất luận ta trả lời thế nào, cô cũng sẽ tổn thương, đến lúc đó lại trách ta."

Tiêu Vân mặt tối sầm lại, ngồi ở bên cạnh phản, khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ bản cô nương rất tức giận.

Hàn Nghệ nói: "Thấy chưa, ta đã nói câu hỏi này bất luận ta trả lời thế nào, cô cũng sẽ tức giận."

Tiêu Vân ủy khuất nói: "Ta không biết làm cơm canh, ngươi lại cứ luôn lải nhải trên miệng, vậy mà ngươi vẫn là một nam nhân."

Hàn Nghệ lộ ra một vẻ mặt còn ủy khuất hơn nàng, nói: "Hình như là cô nhắc đến đấy, cô biết rõ cô không biết làm cơm canh, cô còn lần nào cũng hỏi ta đã ăn cơm chưa, ta thật không biết nên trả lời ra sao."

Tiêu Vân trợn mắt liếc tên này một cái, không có cách nào, thời đại này, thê tử không biết làm cơm, quả thực nên bị người ta khinh bỉ, khóe mắt đột nhiên phát hiện gói lá sen trên bàn, ngạc nhiên nói: "Đây là cái gì?"

"Vịt quay."

"Vịt quay?"

Tiêu Vân trong mắt sáng ngời, nói: "Là đặc biệt mang cho ta sao?"

"Đương nhiên... không phải."

Hàn Nghệ gối đầu lên hai tay, nhắm hai mắt nói: "Buổi chiều ta cùng lão đại ta đến Đệ Nhất Lâu ăn cơm, đúng lúc Đệ Nhất Lâu làm hoạt động ưu đãi, nói cái gì mà mua một tặng một, ta ăn không hết hai con cho nên đem về."

"Mua một tặng một, đâu có chuyện tốt như vậy."

Tất nhiên Tiêu Vân không tin, vui vẻ mở gói lá sen ra, nhìn thấy vịt quay vàng ươm không khỏi nuốt nước miếng, nàng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không ăn thịt, liền xé một cái chân vịt ra ăn, vừa ăn vừa nói: "Vịt quay này đúng là không tệ, nhất định rất đắt tiền phải không."

Hàn Nghệ ừ một tiếng, hời hợt nói: "Chỉ cái chân mà cô cầm kia đã đáng một xâu tiền."

"Cho dù là một trăm quan tiền, không phải cũng là đồ cho người ăn sao, ngươi đã dám mua, ta còn không dám ăn sao."

Hàn Nghệ vốn muốn dọa Tiêu Vân một chút, đâu biết cô vợ này lại ăn một cách thản nhiên, liếc xéo, chậc chậc vào tiếng: "Nhìn cô như vậy, quả thật chính là một obasan (bà thím)."

Tiêu Vân hỏi: "Cái gì là obasan?"

Hàn Nghệ nói: "Chính là từ để chỉ nữ nhân có tướng ăn khó coi."

Sau Tiêu Vân khi nghe xong, vẻ mặt lập tức thản nhiên nói: "Khó coi thì khó coi, dù sao bất luận ta làm gì ngươi cũng không vừa mắt. Ăn lại càng ngon miệng hơn."

Xem ra nữ nhân này là hoàn toàn không chịu cầu tiến rồi, Hàn Nghệ hừ nói: "Cái gì là làm ta đều không vừa mắt, vấn đề là cô làm có việc nào đủ khiến ta vừa mắt, cô tự nói xem."

Tiêu Vân ngước mắt lên, nói: "Ta biết thi từ ca phú, biết cầm kỳ thư họa, chỉ là ngươi không biết thưởng thức thôi."

"Thi từ ca phú?"

Hàn Nghệ cười, nói: "Lẽ nào cô đã quên "Cày đồng đang buổi ban trưa" rồi sao? Nói thi từ ca phú trước mặt ta, thật không biết tự tin của cô ở đâu ra."

"Ta không tin đó là ngươi làm, nhất định là ngươi nghe lỏm ở đâu đó." Tiêu Vân nói: "Có bản lĩnh ngươi làm lại một bài." Lúc nói chuyện, đầu lông mày nhướn lên trên, mang theo một hàm ý khiêu khích.

"Làm thì làm, chuyện lớn gì đâu."

Hàn Nghệ liếc mắt xuyên qua cửa sổ vải nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, cất giọng nói: "Đầu giường trăng tỏ rạng...

Đọc đến đây, hắn đột nhiên thầm nghĩ, ta biết kiếm tiền, biết làm cơm, biết may quần áo, biết làm ảo thuật, biết cách đấu thuật, nếu như còn biết viết thiên cổ tuyệt cú, cô gái này nhất định sẽ yêu ta đến không có thuốc chữa, không được, ta không thể khiến mình xuất sắc như vậy, ôi, nhưng mà đây cũng đúng là chuyện khó a, nhất thời u sầu vạn phần, bật thốt lên: "Sao có ta bi thương. Bi thương gửi trăng sáng, chiếu còn tại trước giường."

Đầu giường trăng tỏ rạng, sao có ta bi thương? Tiêu Vân đọc thầm một lượt, đột nhiên phì cười, suýt chút nữa đã bị sặc, vội vã uống ngụm nước, nhưng vẫn không nhịn được, bật cười khanh khách.

Hàn Nghệ cũng cười nói: "Thấy chưa, đã bị thiên cổ tuyệt cú của ta làm khiếp sợ đến mức cười rồi."

Tiêu Vân ra sức gật đầu, tiếng cười cũng càng lớn hơn, tiền phủ hậu ngưỡng, đến lời cũng nói không ra, qua một lúc lâu, nàng mới có thể ngừng cười, nói rất chân thật: "Ta tin bài thơ này nhất định là ngươi viết." Nói xong nàng lại cười khanh khách mấy tiếng.

Hàn Nghệ nói: "Đúng thế, cuối cùng cô đã giác ngộ rồi."

Tiêu Vân mấp máy môi, cố gắng để mình không cười ra tiếng, nói cũng không dám nói, khẩn trương lấy chân vịt bịt miệng mình.

Hàn Nghệ đã nhìn ra, trong lòng đâu có thể không biết nàng đang nghĩ gì, cũng không nói thêm nữa, tùy ý nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện trên bàn thấp này có một cái giỏ trúc, trong giỏ trúc lại là kim chỉ và vải, không khỏi hít một hơi thật mạnh: "Cô cô lại đang tự mình hại mình a!"

"Tự mình hại mình?"

Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Cái gì mà tự mình hại mình?"

"Thì là làm y phục a!"

Hàn Nghệ chỉ vào cái giỏ trúc kia nói.

Tiêu Vân trước là sửng sốt, sau đó hiểu ra, "xì" một tiếng: "Ngươi mới tự mình hại mình, chớ có xem thường người khác, không phải là làm y phục sao, ta có thể thành thạo rất nhanh."

"Nhưng ta nghĩ ngón tay của cô sẽ phế bỏ nhanh hơn."

Hàn Nghệ nhìn đã thấy trong lòng sợ hãi, lại thấy y phục này hình như là đồ của nam, bất giác nỗi sợ hãi dâng trào: "Cô... cô làm y phục này cho ai?"

"Tất nhiên là làm cho ngươi."

Tiêu Vân nói xong lại có vẻ hơi ngượng ngập, nói: "Nhưng ngươi cũng không cần cảm kích ta, đây đều là việc ta nên làm."

"Cảm kích cô?"

Hàn Nghệ phì một tiếng, cười ra tiếng: "Xin hỏi bà đây là đang trêu ta sao? Đừng đùa nữa, ta còn phải ra ngoài gặp người ta, vốn dĩ trông ta đã bình thường rồi, nếu cô còn làm bộ y phục cho ta mặc, chỉ sợ ta ra cửa là sẽ bị đánh thôi, cho một con đường sống có được không."

Tiêu Vân giận nói: "Chẳng lẽ mặc y phục ta làm thì không thể ra ngoài gặp người ta sao? Dương nhị thúc bọn họ không phải đều mặc y phục Dương nhị thẩm bọn họ làm sao, chỉ ngươi đặc biệt một chút." Giọng điệu gấp gáp.

Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Không phải ta đặc biệt, thật ra con người ta rất ôn hòa, là cô tương đối đặc biệt, cô làm hay không làm ta sẽ không quản, nhưng chắc chắn ta sẽ không mặc."

Tiêu Vân liếc mắt nhìn Hàn Nghệ nói: "Ngươi nhất định phải mặc."

"Ta nhất định sẽ không mặc."

"Không không không, ngươi nhất định sẽ mặc."

"No no no no, ta nhất quyết sẽ không mặc."

"Không tin chúng ta hãy đợi đấy."

"Đợi thì đợi..."

Nói đến đây, Hàn Nghệ đột nhiên dừng lại, nói: "Cô sẽ không dùng vũ lực đó chứ?"

Tiêu Vân hừ nhẹ nói: "Tiêu Vân ta tri thư đạt lí, sao lại thô bạo như vậy."

Cô biết xấu hổ chút được không? Hàn Nghệ nói: "Vậy tối nay ta ngủ giường lớn."

"Ngươi thử mà xem."

Tiêu Vân trừng mắt.

"Cùng ngủ."

Tiêu Vân cầm cái kéo từ trong giỏ trúc lên.

Ôi... Phụ nữ đúng là phụ nữ, vĩnh viễn đều là nói một đằng, làm một nẻo.