Chương 32: Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Chương 32: Bồ Tát Hiển Linh

dịch: mafia777

Cửu Đăng hòa thượng dẫn theo các tín đồ của ông ta trùng trùng điệp điệp lao tới đất trồng, trên đường đi đoàn người cũng nghị luận sôi nổi.

Hàn Nghệ lẫn trong đó nghe thấy tiếng nghị luận của họ, một chút vui sướng lặng lẽ hiện lên nơi đuôi mày.

Đi chừng một nén nhang cuối cùng đã đến đất trồng.

"Phương trượng, phương trượng, Bồ Tát ở trong này, Bồ Tát ở trong này."

Một hòa thượng đứng chỗ đất trồng nhìn thấy Cửu Đăng đến, lập tức ngoắc tay kích động hô lên.

Cửu Đăng hòa thượng lại dẫn mọi người đi tới.

"Ai ui, thật sự là Bồ Tát."

Một người hét lên.

Chỉ thấy ở một góc mảnh đất trồng lại có nửa cái đầu tượng Bồ Tát, vừa vặn lộ ra cái mũi, bên trên còn có một gốc rau xanh đã rời khỏi mặt đất, chỗ rễ rau xanh còn có một đám bùn lớn.

Cửu Đăng hòa thượng chỉ quét mắt sang, không đợi Tư Minh nói liền quát: "Thật sự là buồn cười, hai người các ngươi lại dám giả thần giả quỷ lừa gạt lão nạp và chư vị thí chủ. Nói mau, các ngươi có mục đích gì?"

Vừa mới dứt lời, mọi người cả kinh, tiếng bàn luận xôn xao liền dừng lại.

Vẻ mặt Hàn Nghệ thật ra lại bình thản, giống như đã sớm đoán được Cửu Đăng hòa thượng sẽ có phản ứng như vậy.

Tư Ngộ, Tư Minh không ngờ Cửu Đăng vừa đến, không những không kích động mà ngược lại còn chất vấn bọn họ, bị hù đến không khỏi quỳ xuống đất, Tư Minh nói: "Phương trượng minh giám, đệ tử không dám lừa gạt phương trượng."

Tư Ngộ nói: "Đệ tử dám thề với trời, nếu có nửa câu nói ngoa thì chết không tử tế."

"Phương trượng minh giám, phương trượng minh giám a!"

Hai người quỳ gối trên đất trồng, liên tục kêu oan.

Lúc này, một nam tử trung niên ăn mặc kiểu nông phu bên cạnh nói: "Phương trượng, thứ này không giống như được chôn vào, thật sự là giống mọc ra đó."

"Đúng vậy! Thứ này nhìn thật sự là mọc ra đó."

Ở đây có không ít người lành nghề trồng trọt nha.

Đương nhiên là không giống, thủ đoạn làm giả của lão tử nếu có thể để các ngươi nhìn ra được thì ta còn lăn lộn cái rắm! Hàn Nghệ nhủ thầm trong lòng.

Cửu Đăng hòa thượng nhìn bọn họ, lại liếc sang Bồ Tát, ánh mắt chớp lóe, lại nói với hai người Tư Ngộ, Tư Minh: "Trước tiên các ngươi khoan xin tha đã, lão nạp hỏi các ngươi lần nữa, Bồ Tát này thật sự mọc từ đất ra phải không?"

"Cực kỳ chính xác."

Tư Ngộ lập tức nói.

"Làm sao ngươi biết?"

"Buổi chiều hôm qua đệ từ đến đây tưới nước, khi đó còn chưa nhìn thấy Bồ Tát này, nhưng sớm nay vừa đến thì đã xuất hiện Bồ Tát này, hơn nữa trên đất cũng không có vết tích bị người ta đào ra, cho nên đệ tử dám khẳng định Bồ Tát này tuyệt đối là mọc ra từ đất."

Cửu Đăng hòa thượng nói: "Nhưng lão nạp sống mấy chục năm chưa từng nghe thấy chuyện lạ như thế, lẽ nào thật sự là lão nạp kiến thức nông cạn."

Hàn Nghệ trốn sau lưng đám người đột nhiên hô lên: "Việc này rất đơn giản nha, đào lên xem chẳng phải là biết sao."

Lập tức có người nói: "Không thể, không thể, lỡ như là thật, vậy cho dù chúng ta có chết cũng không thể hết tội nha."

"Tuyệt đối không thể đào, ngàn vạn lần không thể đào nha!"

"Tên ngu xuẩn nào nói ra câu này vậy, đây là Bồ Tát nha, sao có thể nói đào là đào chứ, muốn đào cũng phải đào ngươi trước."

Ý kiến của Hàn Nghệ lập tức bị người người phê phán đến tan tác tơi bời, suýt chút là đào hố chôn cả Hàn Nghệ.

Đang khi Hàn Nghệ sợ tới mức không dám lên tiếng, lại có người nói: "Ta có một kế, có thể phân ra thật giả."

Mọi người vừa nhìn thì thấy người nói là một thanh niên ăn mặc kiểu thư sinh.

Cửu Đăng hòa thượng vội hỏi: "Thí chủ có diệu kế gì?"

Thư sinh này khẽ cười nói: "Nếu Bồ Tát tự mình mọc ra từ đất, thì dĩ nhiên sẽ không chỉ lộ ra nửa mặt, nói cách khác sẽ tiếp tục phát triển. Chúng ta có thể cắm một khúc gỗ cao như vậy, sau đó ngồi đây đợi. Nếu Bồ tát tiếp tục mọc lên thì chính là Bồ Tát hiển linh, nếu không thì có người có mưu đồ xấu."

"Hay lắm! Hay lắm! Biện pháp này thật sự là hay a!"

"Không hổ là người đọc sách, so với cái tên vừa rồi hở một chút thì chỉ biết đào đất gì đó thật sự là mạnh hơn vạn lần nha."

Nghe được từng tràng khen ngượi, thư sinh kia lại dương dương tự đắc.

Gấp vạn lần? Oa sặc! Khoảng cách không cần lớn như vậy nha! Cho dù có thì mọi người đều là tín đồ phật giáo, các ngươi không cần ác như vậy chứ.

Hàn Nghệ nghe được trong lòng dở khóc dở cười, thầm nghĩ, có điều tên này thật sự thông minh, lại nói ra cả lời của ta.

"Phương trượng, cứ làm như vậy đi."

Cửu Đăng hòa thượng thấy mọi người đều đồng ý, trong lòng cũng là vạn phần tò mò, vì thế gật đầu nói: "Được rồi, cứ nghe theo lời vị thí chủ này."

Sau khi Hàn Nghệ nghe xong thì nghĩ bụng, lão lừa ngốc toàn thân gian tà, ngươi không chắc gột sạch được thì ta cũng phải để cho ngươi dính vào.

Cửu Đăng hòa thượng lập tức gọi người đẽo một khúc gỗ cao cỡ như mặt Bồ Tát đến, nhưng để cho công bằng, khúc gỗ này sẽ cắm cách Bồ Tát một mét, không ai có thể động vào khúc gỗ này.

Bân giờ mọi người ở đây đều là tín đồ phật giáo, hơn nữa dáng vẻ vô cùng cung kính, chuyện lạ như thế này nếu không biết đến cuối cùng thì phỏng chừng không ai chịu rời đi.

Không rời đi thì cũng thôi đi, thậm chí còn không dám lớn tiếng ồn ào, ngồi xếp bằng bên đất trồng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm tượng Bồ Tát kia, làm cho Hàn Nghệ muốn tìm một người tán gẫu cũng không có cơ hội, nhìn Tiểu Dã bên cạnh bất giác thở dài một tiếng.

Cửu Đăng hòa thượng thất mọi người đều như vậy, chỉ đành ngồi xuống, nói: "Các vị thí chủ, thay vì cứ đợi không như vậy, chi bằng để lão nạp niệm kinh phật cho các vị thí chủ."

Trừ Hàn Nghệ ra, mọi người đều trầm trồ khen hay.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Nghệ thật sự càng lúc càng cảm thấy chuyến này mình khó lăn lộn rồi, nhất định phải từng giờ từng phút duy trì hình tượng giả dối, thật sự không phải người bình thường có thể làm được.

Không thể không nói một câu, Cửu Đăng hòa thượng này thật sự là bỏ đủ công sức, kinh Phật khiến người ta mơ màng buồn ngủ, gã há miệng là đọc ngay, vừa bắt đầu thì căn bản không dừng lại được, những tín đồ Phật giáo đó lắng nghe cũng lắc lư cái đầu, như si như mê.

Trong lúc đó lại có không ít người nghe chuyện mà đến đây, nhìn thấy Bồ Tát cũng vội vàng quỳ xuống cúng bái.

Đột nhiên, trên bầu trời âm u lại rơi xuống cơn mưa nhỏ lất phất.

Lý Kỳ đưa mắt nhìn trời, thầm nghĩ, lão lừa ngốc ơi lão lừa ngốc, lần này ông trời cũng muốn thu thập ngươi nha. Thật ra hắn vội vàng vận chuyển tượng đá tới đây, cũng là vì nhìn thấy mấy ngày nay trời luôn đổ mưa.

"Đích thị là Bồ Tát hiển linh, đích thị là Bồ Tát hiển linh."

Trong bầu không khí thần phật này, bất cứ chuyện gì cũng đều liên quan đến thần phật. Nếu ngươi ngủ gật có thể là thần nhập thân rồi, cho nên mọi người đều tính cơn mưa này lên đầu Bồ Tát. Nếu đã như vậy, thì càng không thể đi nha. Tuy rằng trời mưa, nhưng không một ai rời đi, may mà lần này không phải là cuồng phong bạo vũ, bằng không bọn họ sẽ chịu nha.

Cho dù trong lòng Cửu Đăng hòa thượng nghĩ gì thì những tín đồ này đều bám riết không tha, ông ta muốn rời đi cũng không thể đi nha!

Cùng lúc cơn mưa rửa sạch bụi đất trên người bọn họ thì cũng cuốn trôi thời gian.

Trong lúc bất tri bất giác đã đến lúc chính ngọ rồi.

Lúc này, Tư Minh kia đột nhiên nói: "Phương trượng, hình...hình như Bồ Tát này lại lớn hơn một chút."

"Vậy sao?"

Mọi người đều trợn to hai mắt.

Dùng gỗ đo lại, ai nha, thật sự là lớn hơn khoảng nửa tấc nha.

Lần này là chính mắt mọi người nhìn thấy, không thể không tin được.

"Bồ Tát hiển linh rồi, Bồ Tát hiển linh rồi."

Mọi người đều quỳ lạy, trong miệng hô to từng tràn, ai ai cũng kích động khó lòng kiềm chế, có không ít người thậm chí còn bật khóc cả lên.

Hàn Nghệ chỉ cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề nha!

Cửu Đăng hòa thượng cũng kinh ngạc mở to hai mắt, lúc này hòa thượng trung niên vẫn theo bên cạnh ông ta nhỏ giọng nói: - Phương trượng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Cửu Đăng hòa thượng hoang mang nói: "Lão nạp cũng không biết."

Hòa thượng kia lại nói: "Có phải là Giáo chủ đang thi pháp không?"

Trong mắt Cửu Đăng hòa thượng lóe lên vẻ nghi hoặc, nói: "Hẳn là không phải, hai ngày trước Giáo chủ mới gửi thư đến, nhưng không hề nhắc đến chuyện này."

Hòa thượng kia nói: "Trong thư Giáo chủ nói gì?"

Vẻ mặt Cửu Đăng hòa thượng ra vẻ kỳ quặc nói: "Sắp đến rồi."

Hòa thượng kia nghe thấy thì sững người, sau đó nói: "Vậy bây giờ chúng ta làm sao?"

Cửu Đăng hòa thượng nheo mắt nhìn tượng đá kia, trong mắt cũng cực kỳ hoang mang, khóe mắt lại liếc nhìn những tín đồ đang quỳ phía sau kia, nói: "Bây giờ đã không phải do chúng ta có thể làm chủ nữa, nếu đã như vậy, sao chúng ta không thuận nước đẩy thuyền, có bảo bối này ở đây, rất nhanh sẽ có thể giúp chúng ta thu được rất nhiều tiền tài và nhân lực, đại nghiệp đã sắp đến rồi."

Hòa thượng kia lại nói: "Vậy có cần nói việc này cho Giáo chủ biết không?"

Cửu Đăng hòa thượng trầm ngâm chốc lát nói: "Cũng tốt, Giáo chủ thần thông quảng đại, hẳn có thể hiểu được nguyên nhân trong chuyện này."

Giáo chủ? Hàn Nghệ ở nơi xa vẫn luôn nhìn chằm chằm Cửu Đăng hòa thượng. Tuy không thể nghe thấy bọn Cửu Đăng hòa thượng nói gì, nhưng hắn am hiểu nhìn miệng đoán chữ, chẳng qua chỉ là hoàn cảnh này vô cùng lộn xộn, ồn ào không chịu nổi, thêm vào Cửu Đăng hòa thượng đưa lưng về phía hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy hòa thượng kia, cho nên chỉ đọc được hai chữ “Giáo chủ”, còn không dám chắc chắn đọc đúng, thầm nghĩ, lẽ nào phía trên bọn họ còn có tổ chức, hay là Giáo chủ chính là lão lừa ngốc? Bỏ đi, bỏ đi, cho dù ngươi là Giáo chủ, hay là phương trượng, tóm lại là ngươi chết chắc rồi.

Chỉ thấy Cửu Đăng hòa thượng đột nhiên đứng dậy, nói với mọi người: "Chúc mừng, chúc mừng."

"Phương trượng đại sư vì sao lại chúc mừng chúng ta."

Cửu Đăng hòa thượng khẽ gật đầu nói: "A di đà phật, khi Bồ Tát hiển linh, trời giáng cơn mưa, rõ ràng là vị Bồ Tát này chính là Tích Thủy Quan Âm. Lão nạp thầm nghĩ, chắc chắc là Bồ Tát cảm thấy các vị thí chủ thành tâm hướng phật, phật duyên sâu đậm, do vậy mới lựa chọn hiển thánh ở Thiên Tế Tự. Đây là dấu hiệu đại cát, năm sau Dương Châu nhất định mưa thuận gió hòa."

Hàn Nghệ nghe thấy mà âm thầm tán thưởng, lão lừa ngốc này thật sự là một chuyên gia mà, trong thời gian ngắn ngủi mà có thể nói ra mấy câu ngập khuynh hướng lợi ích như vậy, còn Tích Thủy Quan Âm nữa, đây là Đòi Mạng Quan Âm đó.