Điều này chứng tỏ rất có thể hắn không am hiểu phong cách tả thực lắm!
Mà game Bùi Khiêm muốn làm là bản phác thảo phong cách tả thực.
“Chính là hắn!”
Bùi Khiêm lập tức đưa ra quyết định.
Đương nhiên Bùi Khiêm không thể chỉ tìm một họa sĩ được vì số lượng bản phác thảo mà hắn cần rất nhiều.
Một vài game thẻ bài sẽ làm bản phác thảo thẻ bài chi tiết như một tấm poster, vậy thì dù là một họa sĩ thâm niên cũng phải bận rộn một tuần mới xong.
Bản phác thảo hiện tại Bùi Khiêm yêu cầu là một thẻ bài trên màn hình điện thoại, độ chi tiết có thể giảm đáng kể nhưng dù là họa sĩ vừa có đủ khả năng lại chăm chỉ chịu khó cũng phải mất khoảng hai ngày.
Nói cách khác, dù không xét tới chất lượng, một họa sĩ liều mạng làm việc một tháng nhiều nhất cũng chỉ vẽ được khoảng mười lăm bản phác thảo.
Đương nhiên bản phác thảo của Bùi Khiêm tuy bảo là hai trăm tấm nhưng thật ra không phải hai trăm tấm hoàn toàn khác nhau.
Chỉ có 50 nhân vật, mỗi nhân vật có 4 bản phác thảo các trạng thái cấp sao khác nhau.
Ví dụ như Gia Cát Lượng, từ một sao đến bốn sao chỉ thay đổi một vài chi tiết và hiệu ứng chứ không phải thiết kế lại từ đầu.
Do đó bốn bản phác thảo của mỗi nhân vật đều có thể sản xuất đồng bộ.
Dù vậy theo dự tính an toàn nhất, Bùi Khiêm cũng phải tìm sáu bảy họa sĩ mới có thể đảm bảo tất cả những nội dung này đều được hoàn thành đúng hạn.
Bùi Khiêm định tìm một họa sĩ bàn qua về giá cả trước rồi mới tìm thêm người khác.
“Xin chào, hiện tại công ty chúng ta đang chuẩn bị một game thẻ bài trên điện thoại nên cần một lượng lớn bản phác thảo được thiết kế riêng. Ta muốn thương lượng qua với ngươi một chút về vấn đề giá cả và thời hạn công việc, nếu quan tâm xin hãy phản hồi.”
Bùi Khiêm để lại tin nhắn cho họa sĩ tên “Nguyễn Quang Kiến” này, đợi vài phút vẫn chưa thấy rep, chắc không online rồi.
Bùi Khiêm cũng không sốt ruột, dù sao bảng yêu cầu của Mã Dương nhanh nhất cũng phải ngày mai mới xong.
Nhìn lại thời gian thì thấy đã là buổi tối rồi, Bùi Khiêm cảm giác bụng mình đang kêu ọt ọt.
“Lão Mã, đi ăn cơm không?”
Bùi Khiêm bước xuống khỏi giường, nhìn nhìn Mã Dương ở giường trên.
Mã Dương còn đang vừa vắt óc tưởng tượng vừa gõ bàn phím, trên bảng yêu cầu hiện ra từng đoạn dài.
“... Không cần nghiêm túc vậy đâu, đi, đi ăn cơm trước đã.” Bùi Khiêm nói.
Mã Dương còn hơi chìm đắm trong công việc nhưng quả thật hắn cũng đói bụng rồi nên bèn xoay người xuống giường.
“Căng tin?” Mã Dương hỏi.
Bùi Khiêm lắc đầu, vỗ ngực nói: “Không, hôm nay ra ngoài ăn, ta mời!”
Mười phút sau.
Nhân viên phục vụ bưng ra một bát mì sợi, một bát cơm rang trứng, lần lượt đặt trước mặt hai người.
“Chủ quán, mì sợi thêm một phần thịt, cơm rang trứng thêm một trứng rán! Cho ta thêm một món ăn kèm, dưa leo trộn là được!”
Bùi Khiêm vì khao thưởng Mã Dương mà chẳng hề tiếc tiếc.
Mã Dương vui vẻ ăn mì sợi đầy thịt: “Được nha anh Khiêm. Giờ ngươi không thèm giả bộ nữa, bắt đầu để lộ điệu bộ cậu ấm rồi phải không? Nhưng... số tiền này đủ để gọi hai món ăn kèm ở quán bên cạnh đấy.”
Bùi Khiêm khoát tay: “Không được không được, mặc dù quán bên cạnh giá cả không tính là đắt nhưng ăn không đủ no.”
“Thật ra vốn dĩ nên ăn ngon hơn để chúc mừng khởi công thuận lợi nhưng hiện tại tất cả tiền của ta đều phải giữ lại để làm game nên tương đối kẹt tiền.”
Thật ra là do tài sản cá nhân chuyển hóa được quá ít, có mỗi bảy trăm đồng nên căn bản không nỡ xài tiền như nước.
Mã Dương vừa ăn mì sợi vừa gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu! Đây là việc nên làm mà. Giờ còn đang trong giai đoạn gian khổ phấn đấu, không thể lãng phí tiền bạc được.”
Bùi Khiêm nói: “Bao giờ làm xong game này, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn tiệc BBQ năm mươi đồng một người!”
Mã Dương gật đầu thật mạnh: “Được đó được đó!”
Thời này giá vé buffet còn phổ biến ở mức hơn ba mươi đồng, Bùi Khiêm muốn đi ăn buffet năm mươi đồng đã được xem là tương đối sa hoa rồi.
Đương nhiên mười năm sau, giá vé buffet đã tăng lên một hai trăm đồng một người, không thể so sánh được.
Bùi Khiêm nghĩ thầm, nếu có thể lỗ sạch ba trăm nghìn này rồi chuyển hóa thành tài sản cá nhân thì muốn ăn món ngon gì mà chẳng được?
“Đúng rồi, còn chuyện hợp đồng.” Bùi Khiêm ăn cơm rang trứng, “Lát nữa ta đi tải mẫu, chúng ta trực tiếp ký một hợp đồng thực tập, tiền lương ba nghìn đồng một tháng.”
Mã Dương vội vàng nói: “Anh Khiêm ngươi khách sáo quá. Có tiền hay không thực sự không quan trọng, hơn nữa chắc chẳng cần hợp đồng đâu nhỉ?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Vậy không được, ngươi bán sức cho ta thì một phân tiền cũng không thể lấy thiếu. Chúng ta là công ty lập nghiệp chân chính nên phải làm theo quy trình bài bản, phải có hợp đồng.”
“Được, cứ nghe theo sắp xếp của ngươi vậy.” Mã Dương cũng không kiên trì nữa, cho tiền thì ai không muốn?
Chỉ là hắn cảm thấy ba nghìn đồng có hơi nhiều nên rất ngại.
Thật ra Bùi Khiêm còn muốn trả lương cao hơn nhưng hệ thống không cho phép!
Hệ thống quy định Bùi Khiêm không thể thuê nhân viên với mức lương vượt quá mức hợp lý. Sau khi thăm dò, Bùi Khiêm xác định đại khái “mức hợp lý” này là không thể vượt quá hai lần tiền lương hợp lý.
Lấy Mã Dương làm ví dụ.
Giờ hắn đi làm việc vặt cho một công ty game đứng đắn. Tiền lương cơ bản của thực tập sinh hiện tại cũng là một nghìn năm trăm đồng.
Đương nhiên không trừ trường hợp công ty nào đó tương đối hào phóng, thực tập sinh làm nhiều thì tiền lương cũng cao.
Nhưng cũng phải cân nhắc đến khả năng làm việc của Mã Dương, cùng lắm hắn chỉ được xem như gánh nặng của công ty thôi.
Cho nên Bùi Khiêm cho hắn ba nghìn một tháng thực tập đã là mức lương cao nhất mà hệ thống cho phép rồi.
Đang ăn mì sợi, Mã Dương đột nhiên vỗ đùi.
“A! Anh Khiêm, ta đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay! Ngươi bảo chúng ta biến tất cả võ tướng của Tam Quốc thành nữ thì sao? Cái này đủ phá cách chưa?”
Bùi Khiêm suýt nữa phun ra một miếng cơm rang.
“Không được!”
Bùi Khiêm quả quyết từ chối.
Mã Dương hơi nghi hoặc: “Sao lại không được, không phải ngươi nói muốn phá cách sao?”