Nàng hận Hạ Nhĩ Trúc đến chết mất!!. Thượng Quan tiểu Mai xoay người bỏ chạy, một mạch về khuê phòng của mình, dùng sức đóng cửa lại. Phanh! Cánh cửa phát ra một tiếng thật lớn, Thượng Quan Tiểu Mai vẫn không quên cài chốt cửa lại.. ”Mai nhi, ngươi hãy nghe ta nói. . . . . .” Hạ Nhĩ Trúc đuổi theo, gõ cửa liên hồi, không để ý bọn nô bộc của Thượng Quan phủ đang chế giễu. “Ta không muốn nghe, không muốn nghe!” Nàng cắn môi, hướng về phía cửa rống to. Bọn họ đều là lũ lường gạt, đem nàng ra lừa phỉnh, giống như một con cá ngu ngốc, không ngừng ở bên cạnh hắn xoay chuyển. Nhưng quay đầu lại, tất cả đều là bọn họ gạt nàng, len lén tiến hành giao dịch. Nàng chỉ là vật phẩm hạng nhất mà bọn hắn giao dịch thôi a! Quá đáng chính là, đại tỷ cùng Tam muội cũng cùng nhau bán đứng nàng! Nàng tức giận đến nỗi hốc mắt đều đỏ, chóp mũi ê ẩm. Thứ thiệt nàng rất vất vả mới có thể thẳng thắn nói mình thích hắn, nhưng hắn vẫn là một dạng đùa bỡn nàng! ”Ngươi nhất định phải nghe.” Hắn ở ngoài cửa kêu nàng, “Mười năm này, ta đã dùng hết các kế sách, chỉ để cho ngươi nhớ ta, mặc dù ngươi ghét ta, hận ta, chỉ cần ngươi đem ta để ở trong lòng, coi như dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cũng muốn để trong lòng ngươi có ta. . . . . .” ”Lý do!” Nàng lắc đầu, không muốn tin tưởng chuyện hoang đường đó, hơn nữa nàng hiện tại đang nổi nóng, trấn an cái gì cũng nghe không vô. ”Chẳng lẽ ngươi quên mấy ngày trước, ngươi cũng thừa nhận yêu ta sao?” Hắn nhắc tới cái đoạn thời gian nàng đang bị bệnh kia, nàng trở nên thành thật, ngây thơ, sẽ không ngoan cố cùng hắn đấu , nháo, chỉ dùng tâm chân thật nhất nói cho hắn biết —— Nàng rất thích, rất thích hắn. Vậy tại sao hiện tại khẩn trương rồi? Lại đem hắn cự tuyệt trong lòng phòng ngoài đây? ”Ngã bệnh nói mớ, ngươi cũng tin sao?” Nàng tức giận đáp trả hắn, không muốn thừa nhận mình yêu thật hắn, mặc dù lòng của nàng đối với hắn áy náy không dứt. Nhưng là bẩm sinh quật cường, làm thế nào cũng không có thể bình thản thừa nhận tâm tình của mình. ”Ngươi đừng nói lung tung.” Hắn thật muốn cùng nàng từ tốn nói chuyện một chút, “Ngươi muốn ta làm sao, mới bằng lòng tha thứ cho ta đây?” ”Đánh cuộc giữa chúng ta còn chưa kết thúc.” Nàng không cam lòng, cho nên vẫn là muốn đem đám hàng kia tìm cho bằng được. ”Cho nên?” Hắn thiêu mi, chờ nàng nói tiếp. ”Nói cho ta biết, tung tích đám hàng.” Nàng không chịu thua, vẫn là phải tìm được đáp án. Hắn trầm mặc một chút, “Như vậy ngươi liền nguyện ý tha thứ cho ta?” ”Phải” nàng không chút do dự gật đầu. Nghe được câu trả lời của nàng, hắn mừng rỡ không dứt, cho là nàng không hề cùng hắn so đo nữa, Vết nhăn trên trán cũng giãn ra. ”Vậy ngươi nguyện ý cùng ta thành thân?” Hắn hỏi, giọng nói vô cùng mong đợi. Nàng trầm mặc một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, sau đó nàng mới nói: “Ai muốn cùng ngươi thành thân? Ta chỉ phải . . . . . Muốn đem ngươi thiếu ta trướng, xóa bỏ thôi.” ”Xóa bỏ?” Hắn không hiểu hỏi. ”Ngươi hại ta bị Mịch Ngưng mưu sát, món nợ này. . . . . .” Nàng cắn môi, lung tung tìm một lý do, “Cứ như vậy xóa bỏ.” ”Vậy hôn sự của chúng ta thì sao đây?” Hắn bắt đầu không nhịn được hỏi. ”Ta chưa từng nói muốn gả cho ngươi.” Nàng quýnh lên, bật thốt lên. Hắn mím môi, không nói một câu. Cách cửa gỗ, nếu không phải nghe được tiếng hít thở trầm thấp của hắn, nàng sẽ cho là hắn đã rời đi. ”Ngươi không muốn gả cho ta?” Những lời này giống như lưỡi dao sắc bén, thật sâu đâm vào tim hắn. ”Không muốn, không muốn.” Nàng làm trái với tim mình, nói cũng trái với lương tâm. Trên thực tế, nàng nghe được hắn muốn kết hôn với nàng, tâm tựa như chú chim nhỏ, cơ hồ sắp nhày lên đầu cành mà bay vút rồi. Vậy mà nàng không biết, câu trả lời của nàng đối với hắn mà nói, là khổ sở cỡ nào. Hắn cuối cùng vẫn là công dã tràng sao? Nàng đối với hắn chỉ là lòng yên tĩnh không gợn sóng, một chút tình cảm cũng không có? ”Đám hàng kia, ta đã ươm thành mai .” Ngữ khí của hắn giống như băng sơn lạnh lẽo, không mang theo một tia nhiệt độ. ”Cái gì? !” Hắn hành động sao lại nhanh như vậy? ”Không cần lo lắng, sau nửa canh giờ, ta sẽ đem toàn bộ số mai đó đưa tới Thượng Quan phủ.” Tim của hắn, cũng bị hàn băng phủ kín rồi. Nàng cuối cùng đối với hắn là Vô Tâm? Điều này làm cho hắn đủ để hết hy vọng . ”Có thật không?” Nàng giữa lông mày âm mai cũng đảo qua quét sạch, xem ra, đánh cuộc này. . . . . . Phải là nàng thắng đi? ”Ta đi.” Hắn không muốn ở lại chỗ này thêm nữa, dù sao nàng không muốn gả cho cho hắn. Nàng muốn mở miệng lưu hắn lại, nhưng thế nào cũng nói không ra một câu. Phản đối mà nói đi, đều là nàng đang nói. Không muốn gặp lại hắn, rồi lại muốn hắn lưu lại. . . . . . Nàng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với bản thân? Cho đến khi tiếng bước chân của hắn đã cách xa, nàng chẳng những không có tùng khẩu tức, tâm, ngược lại giống như có một tảng đá lớn đè ép. Lần đầu tiên, Thượng Quan tiểu Mai cảm thấy Hạ Nhĩ Trúc cách nàng thật là xa, thật là xa. . . . . . Hạ nhĩ trúc không có cuốn nàng. Không tới nửa canh giờ, đám hàng kia, toàn bộ hiện ra ở trước mặt nàng. Thì ra là đám kia hàng giấu ở trong chậu hoa của Thượng Quan Tiểu Điệp, lừa gạt nàng là hoa non nhập khẩu, thật ra thì dưới bùn đất tất cả đều là Mai tử. Sau khi giấu được nàng, Hạ nhĩ trúc liền bắt đầu âm thầm cất mai. Mà nhóm mai nghe nói là đến từ Đông Doanh Quốc, là một nhóm Mai tử thịt quả ôm trọn, cộng thêm dụng tâm Hạ nhĩ trúc, dùng đặc chế Lưu Ly ngọc đốt trong bình nhỏ, trong bình nhỏ chỉ để một khỏa Mai tử, mục đích là để cho Mai tử khi cất vẫn có thể hoàn toàn lành lặn, không bị đào đốt trong bùn đất, phá mất vẻ tươi đẹp. Số lượng lớn như vậy, nhưng thành phẩm chỉ có ba trăm viên. Bình bình lon lon nhiều như vậy, Hạ nhĩ trúc làm cho này nhóm cất mai, lấy một tên rất có hàm ý —— Kim Bình Mai. Thượng Quan tiểu Mai mặc dù vẫn chưa hết tức Thượng Quan Tiểu Nguyệt, Thượng Quan Tiểu Điệp, nhưng vừa nghe đến Mai tử đã được đưa đến thì lập tức chạy đến sảnh xem. Khi nàng đem mật sáp trên miệng bình lấy xuống sau, mở miệng bình, liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm mát. Định nhãn nhìn lên, bên trong lại vẫn thả một ít phiến lá vàng. ”Đây là. . . . . .” Nàng kinh ngạc, tại sao cất Mai tử phải có đặc biệt như vậy ? ”Đây là Hạ nhĩ trúc ở Đông Doanh học được cất mai thuật.” Thượng Quan tiểu nguyệt ở một bên giải thích. ”Nhị tỷ, ngươi đừng tức Hạ ca ca nha!” Thượng Quan Tiểu Điệp tiến lên, kéo ống tay áo của nàng, “Ngươi có biết không, để làm những thứ này Hạ ca ca đã mất rất nhiều tâm huyết.” Thượng Quan tiểu Mai hừ hừ tức, không muốn nói lý với các nàng. Xem xét lại Thượng Quan tiểu nguyệt, trên mặt chẳng những không có một tia hối lỗi, khóe miệng còn câu khởi cười khẽ. Nhìn thấy đại tỷ không có chút hảo ý cười như vậy, Thượng Quan tiểu Mai trong lòng chính là không thư thản. ”Dù sao những Mai tử này, bán đi là có thể kiếm hời một khoản.” Thượng Quan tiểu Mai cắn môi. Không nghĩ tới kỹ thuật của hắn so phương pháp của nàng đã được cải tiến rất nhiều. Thượng Quan Tiểu Điệp ở một bên gấp đến độ giơ chân, “Những thứ này đều là Hạ ca ca cất tới cấp cho ngươi ăn!” Thượng Quan tiểu Mai vừa nghe, không khỏi ngây ngẩn cả người. ”Ngươi không biết sao?” Thượng Quan Tiểu Điệp nhìn thấy nàng ngây ngốc , có chút bất đắc dĩ thở dài, “Hạ ca ca căn bản không phải vô ý muốn cùng ngươi đối nghịch, hắn kinh doanh cửa hàng Mai tử, chẳng qua là muốn cho tinh thần của ngươi cũng đặt ở trên người của hắn, muốn cho ngươi hiểu tim của hắn.” (Cảm động quá ak >.