Phạm Thiên Đức vươn vai lắc lắc mình một chặp rồi ra trước cửa mở mắt nhìn về hướng mặt trời mọc. Theo phương pháp tu luyện của Long Điển thì tia sáng đầu tiên của một ngày mới được gọi là Tử Khí Đông Lai. “Tử khí Đông lai”, nghĩa là khí tía từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn. Hơn nữa, mặt trời mọc ở hướng Đông, nên từ sáng sớm, bình minh đã chiếu rọi, ấm áp, dịu êm, tinh thần con người phấn chấn. Ngoài ra, Tử Khí Đông Lai còn giúp cải thiện tầm nhìn của mắt.
“Tịch dương chính Tây hạ
Tử khí khước Đông lai
Tử cổ dĩ lai - Tử vân vần vũ”.
Thiên Đức ngồi xếp bằng hít sâu một hơi. Trong cơ thể từng luồng linh khí tuần hoàn khắp hệ thống kinh mạch và mạch máu của hắn. Cứ như thế, Thiên Đức vận hành đủ một chu thiên rôi nhẹ thở ra một hơi, chỉ thấy một sợi khí màu trắng sữa bay ra từ khóe miệng như con rắn nhỏ ngoe nguẩy.
Nắm chặt nắm đấm vung ra mấy quyền, cảm nhận được sức mạnh đang cuồn cuộn chảy trong từng thớ thịt. Thiên Đức nở một nụ cười đắc ý. " Cứ duy trì tốc độ tu luyện này thì chỉ vài ngày nữa là ta chính thức đặt chân vào Luyện Khí kỳ rồi, theo như Long Điển ghi chép thì khi bước vào Luyện Khí kỳ ta có thể sử dụng 2 loại năng lượng nguyên tố là Hỏa và Phong, thật là mong đợi."
Lúc này ngoài trời đã là gần giữa trưa. Thiên Đức đi rửa mặt rồi ra quầy để trả phòng, trải qua 6 ngày tu luyện và nghiên cứu Long Ẩn đấu hồn sư ký sự hắn đã có vốn hiểu biết nhất định về thế giới này và phân cấp tu luyện của võ giả ở đây rồi. Bây giờ hắn cần phải ra ngoài va chạm với xã hội để nâng cao sức mạnh của mình, không thể cứ ngồi trong phòng tụng kinh mà tấn cấp được. Vả lại hắn cũng không có nhiều tiền để thuê phòng ở không mãi.
" Ông chủ, cho ta trả phòng, à! cho ta thêm 1 bàn thức ăn nữa nha, ăn xong ta sẽ đi." Thiên Đức trả chìa khóa gian phòng cho tên béo chưởng quầy và gọi thêm một mâm thức ăn, từ hôm qua đến giờ hắn vẫ chưa ăn gì nên giờ thấy rất đói.
Thức ăn được mang lên, hắn nhanh chóng đánh chén rồi còn làm màu gọi thêm một bình rựu nốc ừng ực. Đang chăm chú ăn thì hắn chợt để ý đến một bàn gần hướng cửa sổ có 4 người trông giống như kiếm khách giang hồ đang bàn luận cái gì đó. Thiên Đức dừng động tác nhai nuốt lắng tai nghe.
"Này, các ngươi biết tin gì chưa? ta nghe nói vị thủ tịch luyện đan sư của Triều Tinh Môn. Một môn phái tầm trung phía đông Việt Quốc đang cần xác của Hắc Điện Hổ để luyện đan. Vị luyện đan sư đó ra giá để đổi lấy xác của Hắc Điện Hổ là 1 bình Dung Hồn đan giúp tăng xác xuất dung nhập hồn hoàn cho võ hồn. Các người cũng biết tán tu chúng ta mỗi lần săn giết hồn thú thì chuyện dung nhập hồn hoàn là hết sức nguy hiểm, có thể bị phản phệ bất cứ lúc nào mà thân tử đạo tiêu, công sức cự khổ tu luyện đổ sông đổ biển hết." Một đại hán râu quai nón có vẻ là người cầm đầu nói.
Nghe đại hán râu quai nhắc đến Dung hồn đan, vẻ mặt của 3 người còn lại đều trở nên kích động, hô hấp dồn dập.
Phải biết một đấu hồn sư muốn trở nên cường đại thì ngoài việc rèn luyện thể chất thì còn phải cường hoá Võ Hồn. Mà muốn cường hoá võ hồn thì lại cần săn giết hồn thú để hấp thu Hồn hoàn, chưa nói đến hung hiểm trong việc săn giết hồn thú. Mỗi một đấu hồn sư muốn dung hợp hồn hoàn thì cần phải có độ tương thích nhất định với hồn hoàn của hồn thú đó.
Nếu khi dung hợp mà độ tương thích quá thấp thì bản năng ý thức của hồn thú sẽ phản phệ và khiến người dung hợp trở nên điên loạn tẩu hoả nhập ma. Hồn hoàn càng mạnh thì khả năng phản phệ càng lớn và nếu bản thân người dung hợp không chịu được sức mạnh đó thì sẽ bạo thể mà chết.
Bởi vậy có thể thấy Dung hồn đan quan trọng thế nào đối với Đấu hồn sư, đặc biệt là hồn sư tán tu không môn không phái.
Ngay lập tức, một nữ nhân duy nhất trong bàn lên tiếng hỏi. " Dung hồn đan dĩ nhiên là tốt, nhưng theo ta được biết. Hắc điện hổ tuy là yêu thú cấp thấp nhưng sức mạnh của nó cũng có thể so sánh với Đấu hồn sư cấp bậc đấu linh hậu kỳ. 4 người chúng ta đều là cảnh giới đấu nhân tầng 7, chưa chắc đã là đối thủ của nó."
Nghe vị thiếu phụ đó nói vậy, đại hán râu quai nón và 2 người còn lại rơi vào trầm mặc. Quả thật 4 người bọn họ nếu gặp phải Hắc Điện hổ thì có thể chắc chắn toàn thân trở ra nhưng nếu bảo họ liều sống liều chết với nó thì ít nhất phải có 2 đến 3 người ngã xuống. Dĩ nhiên không ai trong bọn họ muốn là người ngã xuống cả.
" Các vị! Tại hạ Trần Dần, nghe nói các vị đang định đi săn Hắc... Cái gì Hổ đó đúng không? Vừa hay tại hạ mới được sư phụ cho xuất sơn lịch lãm. Còn chưa biết đi đâu, chẳng hay các vị có thể cho ta tham gia cùng được không? Có câu người đông thế mạnh mà."
Đúng lúc này chợt có một giọng nói hơi nón nớt vàng lên, chỉ thấy phía trước là một thiếu niên anh tuấn mặc trường bào màu xanh, tay kẹp một cây gậy sắt đen thui dài hơn một mét mỉm cười.
Thiếu niên Trần Dần này chính là Phạm Thiên Đức, hắn sợ dùng tên thật lỡ đâu người của Kỷ Nương phát hiện sẽ mang đến vô tận phiền phức cho hắn.
4 người ngẩng đầu lên nhìn Thiên Đức. Vị thiếu phụ ngập ngừng đáp: " Tiểu nữ tên gọi Nguyễn Hoa, 3 người này là bằng hữu của ta. Quả thật chúng ta cũng đang cần một người hỗ trợ săn Hắc Điện Hổ. Chẳng hay đạo hữu thuộc môn phái nào?" Nói đoạn. Thiếu phụ và 3 người còn lại thần sắc nghiêm túc đợi Thiên Đức trả lời.
" Tiểu nữ con mẹ gì chứ. Già như má người ta còn xưng là tiểu nữ. Vô sỉ". Thiên Đức nuốt ngược ngụm nước bọt xuýt chút nữa thì phun ra vào trong thầm chửi.
" Chẳng dấu gì vị Mỹ nữ này. Trần mỗ từ nhỏ đã tu luyện với sư phụ trong núi cũng không nghe sư phụ nhắc gì đến môn phái nên ta cũng không biết môn phái mình tên gì, nhưng các vị yên tâm. Ta rất mạnh đấy". Thiên Đức mỉm cười tự tin nói.
Khi nghe Thiên Đức gọi mình là mỹ nữ, hai má của trung niên mỹ phụ hơi đỏ lên trông như mấy cô gái ở Trần Duy Hưng mà kiếp trước hắn hay đi ngang qua ngắm, có vẻ rất hài lòng với cách xưng hô này. Nhưng khi nghe đến đoạn không biết môn phái thì ánh mắt của trung niên mỹ phụ thoáng hiện lên tia xem thường.
Mỹ phụ mở miệng định nói gì đo nhưng vị đại hán râu quai nón phất tay cắt lời của ả rồi lên tiếng.
" Hahaha, tại hạ là Võ Bá Thiện. cũng được xem là có chút danh khí ở vùng này. Vị công tử này nếu có nhã ý trợ giúp chúng ta thì còn gì tốt hơn, trên đường đi chúng ta biết gì sẽ chia sẻ với ngươi để ngươi có thêm kiến thức, ngoài ra nếu chúng ta thành công giết được Hắc Điện Hổ thì chung ta cũng chia cho ngươi 1 viên Dung Hợp Đan, ngươi thấy thể nào?".
Nghe đại hán râu quai nón nói vậy, 3 người còn lại có vẻ hơi giật mình nghi ngờ nhìn nhau. Chỉ thấy Võ Bá Thiện hơi nháy mắt với đồng bọn nhìn nham hiểm hết sức. Như hiểu ý của Võ Bá Thiện, ba người còn lại ra sức gật đầu. Mỹ phụ tên Nguyễn Hoa còn cố tình cúi người xuống để lộ ra một khoảng trắng sữa núc ních chớp chớp mắt nhìn Thiên Đức.
Thiên Đức đã thức tỉnh Luân Hồi Nhãn cộng thêm mỗi buổi sáng hắn đều trợn mắt hấp Khí Đông Lai nên dù chưa có tu vi gì nhưng hắn vẫn thấy rất rõ biểu hiển thay đổi trên từng khuôn mặt của bọn Võ Bá Thiện.
Hắn cười lạnh thầm nghĩ "Hừ! định bẫy ta sao, ông mày sống hai kiếp, kiếp trước lăn lộn biết bao năm ở đất Hà Nội, kiếp này sinh ra trong gia tộc Thánh cấp. Mấy cái âm mưu con nít này ta chơi từ khi mới cai sữa rồi, hừ hừ! "
Hôm nay tâm trạng không được tốt. Viết tới đây cụt mất ngôn từ, ta xin phép kết thúc sớm chương 5. Mong các đậu hũ thông cảm.