Chương 2: Long Ẩn đại lục

“ Trời ơiii! Ta đói chết mất, đi cả ngày trời không tìm thấy một con chuột chạy ngang qua, chẳng lẽ ta phải ăn lá mơ với thịt gián sao??”

Hàn Phong chán nản chống Đả long côn hệt như mấy ông già sắp chết nặng nề bước đi, hắn lè lưỡi thở hồng hộc như chó.

Chỉ thấy phía trước hắn toàn là đại thụ chọc trời, dưới đất bò loang lổ những dây leo trông i hệt lá mơ hay ăn với thịt chó trong mấy quán cầy tơ kiếp trước hắn từng ăn.

“ Ta cũng chưa phải là tiên, bụng đói cồn cào thế này thì làm sao mà tu luyện đây. Có khi chưa thành tiên đã thành quỷ đói mẹ nó rồi”

Đau khổ than thở vài câu, Hàn Phong lại tiếp tục tiến về phía trước.

Một cơn cuồng phong cuốn theo cát bụi và mùi tanh tưởi nồng nặc từ đâu táp thẳng vào mặt hắn làm hắn bật ngửa lăn lóc mấy vòng vào bụi lá mơ.

“ Con mẹ nó chứ! Bố mày là truyền nhân của tiên nhân mà sao cứ gặp mấy cái chuyện xui xẻo chó má gì thế này, bụng thì đói còn gặp cơn gió chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!!!”

Lồm cồm bò dậy khỏi bụi lá mơ Hàn Phong chửi đổng lên, chợt mặt hắn tái mét lại. Phía trước mặt hắn là một cái đầu chó hay chính xác hơn là sói to bằng nửa chiếc xe ô tô đang nhe hàm răng trắng ỡn trợn mắt nhìn hắn.

Trong miệng con sói còn ngậm một cánh tay có lẽ là rứt ra từ thân thể của người xấu số nào đó.

Hàn Phong hoảng sợ bò lùi về sau rồi đứng dậy định quay đầu chạy, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, hắn quay đầu lại nhìn một lần nữa.

Chỉ thấy con sói này chỉ còn cái đầu, rõ ràng là bị chém đứt khỏi cổ và đã chết ngắc rồi.

“ Làm bố mày sợ hết hồn”

Hàn Phong vuốt vuốt lồng ngực. Rón rén nhích từng bước đến bên cái đầu sói quan sát.

Đứng cách đầu sói khoảng một mét thủ thế sẵn sàng bỏ chạy, hắn lấy Đả long côn chọc chọc vào cái đầu sói để kiểm tra xem nó còn sủa bậy được không.

Sau khi chắc chắn đầu sói đã chết, hắn tiến lại gần hơn gõ mấy phát vào hàm răng nó làm rụng gần hết bộ răng oai phong của nó.

Cánh tay rớt ra vẫn còn đang chảy máu ròng ròng, hắn nhịn cảm giác buồn nôn lấy Đả long côn lật qua lật lại cánh tay. Từ trong cánh tay rớt ra một tờ giấy vàng đã cháy hết một nửa còn đang lấp loé ánh vàng.

Trên tờ giấy Hàn Phong đọc được hai chữ Tịch lôi còn chưa cháy hết.

“ Đây chắc là phù chú của dân tu tiên rồi”

Hàn Phong mạnh dạn phỏng đoán, đang định xử lý đầu sói để làm thức ăn thì sau lưng truyền đến thanh âm thều thào.

“ Đạo hữu… cứu … cứu … !!”

Hàn Phong quay đầu lại thì thấy hướng lúc nãy phát ra cơn cuồng phong và tiếng ầm đùng có một thanh sam nam tử mặt mũi bầm dập và bị cụt mất một tay đang nửa nằm nửa ngồi bên một gốc cây, nhìn sơ qua có vẻ bị thương rất nặng sắp đi bán muối rồi.

“ A! Ngươi đợi ta một chút “

Hàn Phong vội vàng chạy lại chỗ thanh sam nam tử xem có giúp gì được không.

Như nhận biết có người tới, nam tử mở mắt ra cố gắng mở miệng nói:

“ đạo hữu giúp ta lấy cánh tay bị gãy, trong đó có đồ cứu mạng của ta.”

“ Được! Ngươi đợi ta một chút” Hàn Phong đáp.

Hắn quay lại chỗ đầu sói bịt mũi nhăn mày lấy Đả long côn khều khều cánh tay rồi nhặt hai khúc củi kẹp lấy cánh tay mang về cho thiếu niên thanh sam.

Thấy biểu hiện của Hàn Phong, khoé miệng thiếu niên giật giật, nhưng cũng đành bất lực nằm thoi thóp thở.

“ Tay của ngươi đây. Và ta tên Hàn Phong, không phải là đạo hữu. Khỏi cảm ơn”

Hàn Phong đưa cánh tay đến trước mặt thiếu niên rồi xích ra một bên đứng nhìn.

Thiếu niên thanh sam thầm nghĩ :” tiểu tử này là phàm nhân sao, ngay cả cách xưng hô đạo hữu hắn cũng không biết. Nhưng nếu là phàm nhân sao hắn có thể lang thang trong Ma Lâm Sơn mạch này mà bây giờ vẫn còn sống?”

“ đa tạ đạo… à! Hàn Phong huynh đệ, ta tên Phi Vũ. Huynh đệ đợi ta chữa thương một chút.”

“ ờ! Người cứ tự nhiên đi, ta canh chừng cho” Hàn Phong thờ ơ đáp.

Hàn Phong ôm Đả long côn đứng bắt chéo chân dựa vào thân cây gần đó, tư thái như một tuyệt thế cao thủ lạnh lùng đẹp trai ngầu đét.

Chỉ thấy thiếu niên tên Phi Vũ không biết từ đâu biến ra một cái lọ bằng Ngọc giống mấy cái lọ trong hang đá của bộ xương tiên nhân mà hắn vừa thoát ra, nhưng nhìn có vẻ cùi bắp hơn một chút.

Phi Vũ lấy ra một viên giống kẹo đường màu đen có mùi như xà bông tắm nuốt vào rồi nhắm mắt lại như phê đá, khoảng 2 phút sau cánh tay cụt của hắn ngưng chảy máu và lớp da non mọc ra phủ lấy vết thương . Sắc mặt của thanh niên Phi Vũ cũng trở nên hồng nhuận hơn một ít.

Phi Vũ thở ra một hơi dài:” Đa tạ Hàn Phong huynh đệ, may là gặp được huynh ở đây chứ không thì ta đã mất mạng rồi.”

Phi Vũ đứng dậy áp cánh tay còn lại lên ngực cúi đầu cảm tạ Hàn Phong.

“ Không có gì! Tiện tay thôi, mà ngươi có thể cho ta biết đây là đâu được không, với lại con sói mà ngươi giết có ăn được không. Ta đói quá”. Hàn Phong ung dung trả lời, đến đoạn đói bụng thì mặt hắn có hơi đỏ lên.

Phi Vũ sửng sốt nhưng cũng phản ứng rất nhanh.

“A! Huynh đệ, ngươi đói à. Ở đây ta có một chút lương khô đây, huynh dùng tạm đi “

Nói xong Phi Vũ nhanh nhẹn lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một tảng thịt khô cho Hàn Phong.

“ Huynh đệ, đây là thịt gà rừng ta ủ muối ăn cũng có chút mùi vị, ngươi ăn tạm nhé. Còn con Thanh phong Lang này ta dùng để đổi linh thạch nộp phí vào cửa khảo thí gia nhập Hồn Sư điện đấy. Không ăn được đâu, huynh đệ thông cảm nhé!”

Hàn Phong cũng chẳng quản gà hay chó, gật gật đầu rồi nhận lấy con gà khô quéo cứng ngắc gặm lấy gặm để, hắn còn bứt vài cọng lá mơ nhai kèm cho thêm chút bùi.

Vừa nhồm nhoàm nhai Hàn Phong vừa hỏi:

“ Người anh em Phi Vũ, đây là đâu thế? Còn Hồn sư điện là cái gì, ta không phải người ở đây, ta đi theo đoàn buôn gặp phải bọn cướp nên đi lạc vào đây đã mấy ngày rồi.”

Hàn Phong bịa ra một câu chuyện để dò hỏi thiếu niên tên Phi Vũ.

“À! Huynh đệ đã hỏi thì ta cũng sẵn lòng cho người biết. Đây là Ma lâm Sơn mạch nằm trong cảnh nội của Việt Quốc. Chắc huynh cũng biết Ma Lâm Sơn mạch này kéo dài gần như hết nửa cái Long Ẩn đại lục này, mà theo ta thấy huynh đệ hình như không có tu luyện, vậy mà lang thang trong Ma Lâm Sơn mạch đầy yêu thú này mấy ngày mà lông tóc không tổn hao thật đúng là kỳ tích.”

Theo lời kể của Phi Vũ thì Hàn Phong biết được nơi này gọi là Long Ẩn đại lục, còn Ma Lâm Sơn mạch là nơi sinh sống của yêu thú. Thường xuyên có các liệp thú đoàn hoặc là những người cần tài nguyên tu luyện và những thành phần liều mạng tiến vào để săn bắt yêu thú đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Phi Vũ là thành phần liều mạng đi săn yêu thú để đổi lấy cơ hội được gia nhập Hồn sư Điện_ một tổ chức tụ tập những người tu luyện võ hồn.

Năm nay Phi Vũ đã 18 tuổi, do cơ duyên đạt được 1 vị Đấu Nhân tầng 9 không thể đột phá lên Đấu Linh sắp hết thọ nguyên truyền thừa nên đã bước chân vào con đường tu tiên. Nhưng cũng giống vị tiền bối đấu nhân tầng 9 kia. Hắn khắc khổ tu luyện và dùng mọi cách mà vẫn dừng chân ở Đấu nhân cảnh tầng 3 không thể tiến thêm một bậc . Có thể thấy nếu không có tài nguyên và môi trường tu luyện hợp lý thì hắn khó có thể bước tiếp trên con đường tu tiên.

Hàn Phong nghe cũng đã hiểu sơ sơ về thế giới này. Hắn thầm nghĩ mình cũng phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn không muốn sống cuộc sống không có ý nghĩa như kiếp trước.

“ Người anh em Phi Vũ, ta bị lạc không biết đây là đâu. Ngươi có thể dẫn ra ra ngoài được không? Hàn Phong hỏi.

“Được chứ! Ta cũng đi một mình, có người đồng hành cùng thì còn gì tốt hơn”

Thiếu niên Phi Vũ có tu vi Đấu nhân cảnh tầng 3, cũng chỉ mạnh hơn người thường tập võ một chút nên cũng không chút kiêu ngạo nào mà đồng ý đi cùng Hàn Phong.

Phi Vũ cũng có chút thắc mắc là tên Hàn Phong này rõ ràng là một phàm nhân không có chút tu vi nào, nhưng khi nghe hắn kể về chuyện tu luyện cũng như thấy sự thần kỳ của nhẫn trữ vật hay việc hắn nuốt viên Phục khí Đan thì vết thương lành một cách nhanh chóng rõ ràng là Hàn Phong không thắc mắc lấy một câu giống như đó là chuyện hết sức bình thường.

Dù thắc mắc nhưng Phi Vũ cũng không tiện hỏi.

Thiếu niên Phi Vũ đâu biết rằng ngoài mặt thì Hàn Phong tỏ vẻ ung dung thế chứ thật ra trong lòng đang kích động gào thét má nó thật thần kỳ. Bố mày cũng sắp tu tiên.

Chẳng qua hắn là người xuyên không từ thế giới hiện đại đến và đã chết 1 lần, còn nhận được truyền thừa của bộ xương tiên nhân nên kích động thì kích động chứ cũng không cảm thấy có gì khó hiểu cả. Hắn đã hoàn toàn chấp nhận sự thật mình đang ở thế giới có Tiên Phật Ma.