Thiên Hương Cư là một tòa lầu các màu xanh cao hơn mười trượng, tổng cộng có bốn tầng.
Thiên Hương Cư được xây dựng từ Thanh Vân Linh Mộc, mặt ngoài có khắc phù văn phòng hỏa. Phía trên cổng, có treo một tấm biển hiệu dài hơn một trượng, viết ba chữ “Thiên Hương Cư”. Đứng từ xa, Vương Trường Sinh đã ngửi được một mùi thơm mê người.
“Bốn vị đạo hữu, hoan nghênh quang lâm. Ta có thể giúp gì cho các vị?” Một gã sai vặt mặc thanh sam bước nhanh tới, mỉm cười chào hỏi.
“Còn bàn trống không? Chúng ta muốn ăn gì đó.” Vương Trường Tuyết liếc nhìn các bàn trong đại sảnh rồi mở miệng hỏi.
“Trên lầu ba vẫn còn một bàn trống. Bốn vị đạo hữu, mời lên lầu.”
Gã sai vặt mặc thanh sam mỉm cười, dẫn bốn người Vương Trường Sinh đến một chiếc bàn trống trên lầu ba. Bốn người Vương Trường Sinh lần lượt ngồi xuống.
“Thiên Hương Cư của các ngươi có món gì ngon? Giới thiệu cho chúng ta vài món đi.”
Gã sai vặt mặc thanh sam mỉm cười, nói: “Thanh Trúc Linh Tửu là linh tửu nổi tiếng nhất của Thiên Hương Cư chúng ta. Khách nhân đến tiệm nhất định phải gọi một bình Thanh Trúc Linh Tửu, Bách Bảo Kê, Bạch Ngọc Hà hầm, huyết đậu hũ và bạch hoa cao, đây đều là những món ăn nổi tiếng của cửa tiệm chúng ta. Đặc biệt là Bách Bảo Kê được nấu từ nguyên một con Tuyết Vân Kê nhất giai hạ phẩm cùng với mấy chục loại dược liệu, nước ngọt thịt mềm.”
“Linh tửu và mấy món ăn này hết bao nhiêu?”
“Thanh Trúc Linh Tửu có giá 10 viên linh thạch một bình, Bách Bảo Kê 50 viên linh thạch một đĩa, Bạch Ngọc Hà hầm 20 viên linh thạch một đĩa, huyết đậu hũ 10 viên linh thạch một đĩa và bạch hoa cao 5 viên linh thạch một đĩa.”
Vương Trường Tinh nhíu mày, kinh ngạc nói: “Đắt như vậy sao?”
“Không có đắt chút nào, tiền nào thì của nấy. Nguyên liệu dùng để nấu ăn đều là tươi ngon nhất, nếu ăn vào sẽ có lợi cho việc tu luyện của đạo hữu. Linh thiện không giống với đan dược, linh thiện không có kháng dược tính nên rất dễ hấp thu. Nếu chỉ có bốn người, ta đề cử các vị đạo hữu gọi một bình Thanh Trúc Linh Tửu, một đĩa Bạch Ngọc Hà hầm, một đĩa huyết đậu hũ và một đĩa su su xào. Một đĩa su su xào chỉ cần 5 viên linh thạch, chúng ta còn miễn phí một đĩa củ cải bạch ngọc ướp.”
“Tam đệ, thất muội, cửu đệ. Các ngươi muốn ăn món gì?”
Vương Trường Tuyết mở miệng dò hỏi.
“Nhị tỷ, tỷ quyết định đi! Muốn ăn cái gì thì ăn.”
“Vậy ta gọi một bình Thanh Trúc Linh Tửu, một đĩa Bạch Ngọc Hà hầm, một đĩa huyết đậu hũ, một đĩa su su xào và một đĩa bạch hoa cao. Thêm bốn bát Hoàng Nha Linh Mễ.”
“Được rồi, các vị chờ một lát, đồ ăn sẽ được mang lên ngay.”
Rất nhanh, tiểu nhị mặc thanh sam đã bưng lên một đĩa củ cải bạch ngọc ướp.
Một đĩa củ cải bạch ngọc ướp chỉ có năm miếng, cũng chỉ lớn bằng hai ngón tay, đồ ăn miễn phí chính là như vậy.
“A. Trường Sinh biểu ca, huynh cũng ăn cơm ở đây sao!”
Một giọng nói mừng rỡ bỗng nhiên vang lên.
Vương Trường Sinh nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy Triệu Ngưng Hương đang đi về phía mình.
Trên mặt Triệu Ngưng Hương mang ý cười nồng đậm, theo sau còn có hai nữ tử.
Một thiếu nữ mặc váy xanh khoảng 18-19 tuổi, dáng người thướt tha, làn da trắng như tuyết, tóc đen dài tới ngang hông. Một nữ tử khác mặc váy màu lam, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi anh đào, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen quấn thành búi tóc, cắm một cây ngọc trâm màu lam. Lộ ra bộ dáng thanh tân thoát tục.
“Ngưng Hương biểu muội, thật trùng hợp! Muội cũng đến Thiên Hương Cư ăn cơm sao?”
Vương Trường Sinh mỉm cười nói.
“Đúng vậy! Muội nghe nói Thiên Hương Cư có món Bách Hương Kê rất ngon, nên muốn nếm thử.” Triệu Ngưng Hương cười, gật gật đầu, quay đầu nói với hai đồng bạn đi cùng: “Ngọc Kiều biểu tỷ, nếu không chúng ta cùng ăn với mấy người Trường Sinh biểu ca thì sao!”
Nữ tử mặc váy lam mỉm cười, nói: “Ta không có ý kiến gì, không biết bốn vị đạo hữu có phản đối không.”
Vương Trường Tuyết gật đầu, vừa cười vừa nói: “Tất cả mọi người đều là thân thích, ngồi ăn cơm cùng nhau cũng không có vấn đề gì. Chúng ta mới gọi vài món thôi, khẳng định là không đủ ăn, chúng ta lại gọi thêm mấy món nữa đi.”
“Các ngươi đã gọi vài món rồi, chúng ta gọi thêm mấy món nữa là được!”
Vương Trường Tuyết cũng không từ chối, Lâm Ngọc Kiều lại gọi thêm bốn món ăn.
Bảy người ngồi vây quanh một bàn có chút chật chội nên tiểu nhị mang thêm một chiếc bàn trống, lúc này mới thoải mái hơn một chút.
“Để muội giới thiệu với mọi người một chút. Hai vị này là Ngọc Kiều biểu tỷ và Ngọc Dao biểu tỷ.”
“Vương Trường Tuyết.”
“Vương Trường Tinh.”
“Vương Trường Vũ.”
“Vương Trường Sinh.”
Bốn người Vương Trường Sinh lần lượt báo danh tự ra, hai bên đều đã đại khái hiểu rõ.
“Vương đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Lâm Ngọc Dao liếc nhìn chuỗi hạt châu trên cổ tay trái của Vương Trường Sinh, vừa cười vừa nói.
“Sao vậy? Ngọc Dao biểu tỷ, hai người quen biết nhau sao?”
Triệu Ngưng Hương chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
Trên mặt mấy người Vương Trường Tuyết lộ vẻ khó hiểu, bọn họ chưa từng nghe Vương Trường Sinh nói về việc này.
“Lúc trước ta tọa trấn ở huyện Bình An, có đi qua Thanh Trúc phường thị, quận Bình Dương thì tình cờ gặp được Lâm tiên tử, rồi mua Tụ Thủy Châu này của Lâm tiên tử.”
Vương Trường Sinh lắc lắc Tụ Thủy Châu trên cổ tay, giải thích.
Đám người bừng tỉnh đại ngộ, Lâm Ngọc Kiều nở nụ cười xinh đẹp, nói đùa: “Cửu muội, sao ta chưa bao giờ thấy muội nhắc đến Vương đạo hữu vậy.”
“Cái này có gì hay để nói đâu! Vương đạo hữu chỉ mua một kiện đồ vật của muội thôi. Hơn nữa, lần đó muội đi chúc thọ ngoại tổ mẫu, sau khi về đến nhà, không phải muội đã kể với tỷ rồi sao!”
Triệu Ngưng Hương cười một tiếng, nói: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, đây gọi là duyên phận. Đúng rồi, Trường Tinh biểu ca, hôm nay các ngươi không cần bán linh khí sao? Hai ngày trước muội vẫn còn nhìn thấy mấy người ở quảng trường!”
“Gia tộc vì lần Thiên Hà tiểu hội này nên cố ý mua một lô linh khí từ Tiên Duyên thành. Phần lớn đều đã bán hết, chỉ còn lại một ít linh khí phòng ngự hạ phẩm không bán được nên lục thúc bảo chúng ta mang đến quảng trường bán.”
Sắc mặt Vương Trường Tinh không thay đổi, nói ra lý do Vương Minh Chiến đã chuẩn bị trước.
“Đúng vậy đó! Chúng ta thấy linh khí dễ bán như vậy nên đã đi mua một ít vật liệu, cố gắng học tập luyện khí nhưng cuối cùng đều đã thất bại. Sau đó, lục thúc an ủi chúng ta và cho chúng ta một ít linh thạch để chúng ta đi ăn một bữa ngon, cũng không uổng công đến đây một chuyến.”
Vương Trường Sinh gật đầu phụ họa.
Triệu Ngưng Hương giật mình, vừa cười vừa nói: “Thì ra là vậy! Ngọc Kiều biểu tỷ, muội đã nói rồi mà! Mấy người Trường Tinh biểu ca không biết luyện khí đâu. Nếu không Vương gia đã sớm bán ra một lượng lớn linh khí rồi.”
Người nói vô ý, người nghe có ý. Trong lòng Vương Trường Sinh giật mình, quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Minh Chiến. Đã có người chú ý tới bọn hắn, cũng may mà lục thúc kịp thời tìm ra biện pháp khắc phục, hi vọng sẽ không bị người khác phát hiện ra sơ hở.
Trong lúc nói chuyện phiếm thì tiểu nhị đã bưng thức ăn lên.
Hương thơm nức mũi, khiến người khác chỉ vừa ngửi thôi đã thấy thèm.
Bảy người vừa ăn vừa trò chuyện, cười cười nói nói, thập phần vui vẻ.
“Đúng rồi. Trường Sinh biểu ca, ngày mai sẽ là ngày tổ chức hội đấu giá, các ngươi có tham dự không? Nghe nói lần này sẽ xuất hiện linh vật phụ trợ Trúc Cơ, cũng không biết sẽ rơi vào tay của ai.”
Thần sắc Vương Trường Sinh khẽ động, nhìn về phía Lâm Ngọc Kiều, thấp giọng hỏi: “Lâm tiên tử, nghe nói linh vật này là do Lâm gia các ngươi lấy ra, ngươi có biết là cái gì không?”
Lâm Ngọc Kiều do dự một lúc rồi nói: “Là Tử Ngọc Linh Thủy. Nghe nói được luyện chế từ nhiều loại linh dược tam giai. Thời điểm xung kích Trúc Cơ mà sử dụng linh thủy này thì có thể gia tăng ba thành tỉ lệ Trúc Cơ.”
“Gia tăng ba thành tỉ lệ? Cao như vậy sao?”
Vương Trường Sinh hết sức kinh ngạc.
“Lâm đạo hữu, đồ tốt như vậy, Lâm gia các ngươi nguyện ý lấy ra đấu giá sao?”
Vương Trường Tuyết nghi hoặc nói.
“Tử Ngọc Linh Thủy chân chính có thể gia tăng ba thành tỉ lệ Trúc Cơ nhưng thứ được lấy ra đấu giá hình như chỉ là Tử Ngọc Linh Thủy đã bị pha loãng, có thể gia tăng một thành tỉ lệ Trúc Cơ đã là tốt lắm rồi. Nếu là Tử Ngọc Linh Thủy chưa bị pha loãng thì Lâm gia chúng ta sao có thể lấy ra để đấu giá, chúng ta còn chưa xa hoa đến mức đấy.”
Sau khi nghe lời giải thích này, bốn người Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Ngọc Dao gật đầu nói: “Đúng vậy đó! Đại đạo có ba nghìn, bàng môn có tám trăm. Có rất nhiều phương pháp để Trúc Cơ nhưng phương pháp an toàn nhất vẫn là sử dụng Trúc Cơ Đan. Đáng tiếc, Trúc Cơ Đan đều bị các môn phái tu tiên khống chế ở trong tay, sẽ không tùy tiện truyền ra ngoài. Thỉnh thoảng có vài viên Trúc Cơ Đan lọt ra ngoài, lập tức khiến rất nhiều thế lực tranh nhau mua, mỗi lần đều tranh giành tới mức máu chảy đầu rơi, vì Trúc Cơ Đan mà ra tay đánh nhau. Cũng may chúng ta xuất thân từ gia tộc tu tiên, nếu tư chất của chúng ta đủ tốt thì gia tộc sẽ cung cấp tài nguyên và hỗ trợ Trúc Cơ. Những tán tu ở ngoài kia thì không có đãi ngộ tốt như vậy, tán tu chỉ có thể dựa vào chính mình. Mấy năm trước có một số tán tu vì muốn tiến vào Trúc Cơ Kỳ mà đổi sang tu luyện công pháp ma đạo, huyết tế hơn mười thôn xóm. Về sau bị Tử Tiêu Môn phát hiện, Tử Tiêu Môn đã phái đệ tử tinh anh đi giết chết kẻ này. Thi thể của hắn bị treo ở Tiên Duyên thành như một lời cảnh cáo cho những tán tu khác.”
Vương Trường Tinh gật gật đầu, nói: “Chuyện này ta cũng nghe nói rồi nhưng mọi nhà đều sẽ có một quyển kinh khó đọc, tiên đồ không có dễ đi như vậy.”