Quay lại thời điểm khi cả 3 người lão Trương bị bọn Cao Sương bắt, họ đã được đưa đến nhà kho của bến tàu. Trên đường đi, tuy họ đã ra sức chống cự quyết lực, nhưng Tiểu Mỹ chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, còn lão Trương thì đã già, không có đủ sức để phản kháng.
Khi đến nhà kho, Trương Phát vẫn còn đang hôn mê, cậu bị đám thuộc hạ quăng ra một góc như một món đồ, còn lão Trương và Tiểu Mỹ thì đều bị bắt trói lại.
“Mấy người định làm gì bọn tôi? Tại sao đưa bọn tôi đến đây?”
“Có ai không? Cứu chúng tôi với!” Tiểu Mỹ ra sức hét lớn để cầu cứu bên ngoài.
“Em gào thét cũng vô ích thôi, Tiểu Mỹ. Đây là địa bàn của bọn anh. Bên ngoài cũng có gần trăm tên canh gác. Không ai cứu em được đâu.” Cao Sương cười nói rất đắc ý.
Lão Trương vội đứng ra chắn trước người Tiểu Mỹ: “Cậu thật quá đáng. Cậu sai người đánh con trai tôi ra nông nổi này. Giờ còn công khai bắt cóc trước mặt mọi người. Cậu làm toàn chuyện ác, chắc chắn sẽ bị quả báo.”
“Lão già này chán sống rồi à? Dám chửi rủa thiếu gia.” Một tên thuộc hạ lao lên đá vào bụng của lão Trương, khiến ông ngã nhào, lăn lộn mấy vòng.
Cao Sương thản nhiên đi đến chỗ của lão Trương, hắn đưa chân lên và dẫm lên ngực của ông, rồi đè mạnh xuống. Lão Trương hộc ra một ngụm máu, ngực ông như đang muốn vỡ tung ra.
“Lão già! Tôi cho lão một cơ hội cuối cùng. Tên cao thủ đã đánh bại Lý Ngư đó là ai? Hắn từ đâu đến? Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Tôi đã nói là tôi không biết.” Lão Trương gắng gượng nói trong đau đớn. Ông xem Nguyên Lạc như là con cháu của mình. Nên cho dù có chết, ông cũng sẽ không nói gì.
Thấy lão Trương một mực cứng đầu không chịu nói. Cao Sương càng tức giận hơn nữa. Hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Treo 2 cha con hắn lên đánh cho tôi, đánh đến chừng nào chúng chịu nói thì thôi.”
Đám thuộc hạ liền lấy dây trói tay của 2 cha con lão Trương rồi treo lên cao. Rồi bọn chúng dùng gậy sắt và roi đánh liên tiếp vào người họ. Trương Phát vốn đã bị thương nặng vì bị tra tấn lúc trước, nay lại bị đánh dã man lần nữa, chỉ e là cậu khó mà toàn mạng.
Tiểu Mỹ thấy Trương Phát bị đánh cũng không cầm lòng nỗi, chạy lại cầu xin Cao Sương.
“Xin anh đừng đánh anh Phát nữa, anh ấy đang bị thương nặng mà. Nếu đánh nữa thì anh ấy chết mất.”
Cao Sương không thèm liếc nhìn, cũng bỏ ngoài tai mấy lời cầu xin của Tiểu Mỹ. Thấy Trương Phát càng lúc càng bị đánh nặng hơn, Tiểu Mỹ càng thêm đau lòng, cô đành buộc miệng nói: “Đừng đánh nữa! Chỉ cần tha cho anh ấy, anh muốn cái gì, tôi cũng đồng ý với anh.”
“Cái gì cũng được sao?”
Lúc này, Cao Sương mới lộ ra một nụ cười dâm loạn. Tiểu Mỹ bàng hoàng nhận ra ý đồ của hắn, cô hoàn toàn luống cuống, vội vàng đứng lên. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc chạy càng xa càng tốt. Nhưng Cao Sương đã kịp duỗi tay ra kéo cô lại.
Tiểu Mỹ hoảng loạn và cố sức giãy giụa: “Anh muốn làm cái gì? Buông tôi ra!”
Càng thấy Tiểu Mỹ chống cự, Cao Sương càng thêm phấn khích. Hắn kéo cô vào một căn phòng rồi ném cô lên một cái giường đã được chuẩn bị sẵn.
“Anh muốn làm gì? Anh đừng có qua đây nha.” Tiểu Mỹ căn bản không kháng cự lại được. Sắc mặt cô trắng bệch, không ngừng kêu gào.
“Tiểu Mỹ! Sau hôm nay, em đã là người của anh rồi. Em hãy ngoan ngoãn đi, anh sẽ không làm em đau đâu.”
Cao Sương như một con thú, xông vào xé hết quần áo của Tiểu Mỹ. Mặc cho cô khóc lóc van xin, hắn vẫn tiếp tục hành vi đồi bại của mình. Tiếng thét đầy đau thương của cô vang vọng cả nhà kho, nhưng không một ai đến cứu cô cả.
Thực hiện xong việc của mình, Cao Sương ung dung bước ra khỏi căn phòng, trên mặt hắn tràn đầy sự thỏa mãn. Hắn nhìn về phía 2 cha con lão Trương đang bị hành hạ, thân thể cả 2 đã bị bầm dập, máu me đầy người.
“Sao rồi? Bọn chúng đã nói gì chưa?”
“Thiếu gia! Lão già này quả thật cứng miệng, bọn em đánh cỡ nào, lão cũng không chịu nói. Bây giờ lão đã ngất xỉu rồi.”
“Ngất xỉu, vậy thì tạt nước cho lão tỉnh dậy rồi đánh tiếp.”
Nghe lệnh, một tên thuộc hạ vội chạy đi lấy thùng nước tạt vào lão Trương.
“Còn tên kia, hắn có nói gì không?” Cao Sương chỉ vào Trương Phát.
Hắn không hề để ý lúc này khuôn mặt của Trương Phát đã trắng dã như người đã chết, cơ thể không còn tí sức sống nào.
“Hình như hắn đã chết rồi, thiếu gia” Một gã đến đưa tay lên mũi của Trương Phát, nhưng hắn không còn thấy hơi thở nào từ cậu nữa.
“Chết rồi… Thật là vô dụng. Vứt xác hắn đi!” Cao Sương không thể hiện cảm xúc nào mà ra lệnh thuộc hạ xử lý xác của Trương Phát.
Khi đám thuộc hạ chuẩn bị đưa xác của Trương Phát đi, thì một tiếng nổ cực lớn vang lên. Tất cả mọi người trong nhà kho đều hoảng hốt. Sau đó họ lại tiếp tục nghe thấy những tiếng la hét bên ngoài nhà kho. Tiếng la ngày một nhiều và nghe rất thê thảm.
“Mau ra ngoài đó xem có chuyện gì!” Cao Sương sốt ruột liền kêu một tên thuộc hạ gần đó ra ngoài xem thử.
Nhưng tên đó chưa kịp chạy lại gần cửa thì cánh cửa bất chợt bị hất tung ra. Vì không chuẩn bị, tên thuộc hạ bị cánh cửa văng trúng, bất tỉnh tại chỗ.
Cả đám người Cao Sương vội giật mình nhìn về hướng cửa. Một người thiếu niên bước vào. Tuy khuôn mặt của người thiếu niên rất trẻ, nhưng khí thế của người này tỏa ra lại đủ để áp chế tất cả người ở đó.
“Ngươi là ai?” Cao Sương tuy bị khí thế của người thiếu niên này làm khiếp sợ, nhưng khi hắn nghĩ lại mình là người thừa kế của nhà họ Cao, đàn em có hơn trăm tên, không có gì phải lo.
“Ta đến để cứu người.” Nguyên Lạc lạnh lùng nhìn xung quanh rồi trả lời.
“Ngươi là cái tên đã đánh bại Lý Ngư đó sao?”
“Đúng!” Nguyên Lạc đáp.
Bỗng Cao Sương cười phá lên một tràng dài: “Lý Ngư đã bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa này đánh bại sao? Thật là nực cười quá. Vậy mà hắn còn xưng là người mạnh nhất Thái Điền. Rốt cuộc cũng chỉ là một gã hề vô dụng.”
Mấy tên thuộc hạ thấy hắn cười như điên vậy cũng thầm nghĩ tên thiếu gia này cũng quá là ngu ngốc. Lý Ngư là người như thế nào, ai trong thị trấn đều biết. Sức mạnh của Lý Ngư vốn đã nổi tiếng là vô địch khắp các vùng ven biển này rồi. Người có thể đánh bại hắn, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Thậm chí hiện tại ngoài nhà kho có hơn trăm người đang canh gác, thế mà gã thiếu niên này vẫn bình an vô sự phá cửa bước vào đây. Chứng tỏ là hắn đã đánh bại tất cả người ngoài đó. Thế mà thiếu gia vẫn còn cười chế nhạo người này. Thật đúng là ngu không thể tả mà.
“Cười đủ chưa? Những người bị ngươi bắt đâu rồi?” Nhìn thấy Cao Sương cười một cách đắc ý. Lửa giận trong lòng Nguyên Lạc càng tăng lên.
“Người? Ý ngươi là mấy tên kia sao?” Cao Sương chỉ về phía 2 cha cao lão Trương đang bị treo lơ lửng đằng sau.
Giây phút Nguyên Lạc nhìn thấy 2 cha con lão Trương, cả người cậu như bị sét đánh, trái tim cậu bỗng thắt lại. Cả 2 người đều đã bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, không còn ra hình dạng con người nữa. Với lão Trương thì Nguyên Lạc vẫn còn cảm nhận được một chút khí lực, tuy yếu nhưng vẫn chưa tắt. Nhưng cậu đã không còn cảm nhận được bất kỳ sinh khí nào từ Trương Phát, điều đó đồng nghĩa với việc Trương Phát đã chết.
“Tại sao?” Nguyên Lạc cất lên một giọng nói lạnh lẽo.
“Hả? Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không rõ, là đàn ông thì phải nói to rõ lên đi chứ.” Cao Sương vẫn còn cười nói một cách vui vẻ.
“Tiểu Phát đã bị thương nặng từ đầu. Vốn không thể uy hiếp hay chống cự lại mấy người. Tại sao ngươi lại nhẫn tâm giết cậu ấy?”
“Ai bảo hắn dám tranh giành Tiểu Mỹ với ta cơ chứ. Đây là kết cục của những kẻ dám chống lại ta. Cả ngươi cũng không phải ngoại lệ, biết điều thì ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin trở thành con chó của ta. Nếu không, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.” Cao Sương vẫn rất xem thường Nguyên Lạc, hắn rất tự tin vì hiện hắn đang có hơn trăm tên thuộc hạ. Chỉ cần một câu nói của hắn thôi, thì tên tiểu tử trước mặt chắc chắn sẽ bị phanh thây.
Nhưng mấy thuộc hạ xung quanh hắn thì không nghĩ vậy. Bọn chúng đã cảm nhận được sát khí kinh khủng từ Nguyên Lạc toát ra. Khí tức đó mạnh đến mức khiến bọn chúng không ai dám nhúc nhích. Bọn chúng tin rằng bây giờ ai dám xông lên, thì sẽ cầm chắc cái chết.
“Thiếu gia à, người này không thể xem thường được đâu.” Mãi mới có một tên thuộc hạ lấy hết sức can đảm mà cảnh báo Cao Sương.
“Cái gì? Có gì phải sợ, đối phương chỉ có một tên nhãi nhép. Chúng ta còn có hơn trăm người bên ngoài mà.” Cao Sương giận dữ quát lên.
“Ngươi đúng là ngu xuẩn. Ta đã có thể bước vào đây có nghĩa là đám người bên ngoài đã bị ta giải quyết hết rồi.” Nguyên Lạc lạnh lùng đáp.
Cao Sương lúc này mới nhận ra tình hình, hắn vội vàng hoảng hốt quay đầu nhìn xung quanh. Quả thật nếu gã tiểu tử này đã bước vào đến cửa, tại sao người của hắn không xuất hiện để bao vây hắn. Vậy thì đúng là hắn đã giải quyết hết đám thuộc hạ bên ngoài rồi.
Bây giờ chỉ còn khoảng hơn 10 tên thuộc hạ trong đây. Hắn giật mình chợt nhận ra gã thiếu niên này có thực lực khủng khiếp đến cỡ nào.
Trên khuôn mặt của Nguyên Lạc bây giờ thì vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh và lạnh lùng. Nhưng người ngoài không biết, trong lòng cậu đang đau đớn không thể tả. Cậu rất hận những người trước mặt, nhưng cậu đang hận bản thân mình còn nhiều hơn nữa.
Trong lòng cậu đầy rối loạn, cậu rất muốn giết chết tên khốn nạn trước mặt cậu, nhưng lời dặn của Lão Sư vẫn còn đó. Cậu vô thức bước đi chậm rãi về phía Cao Sương.
Cao Sương thấy Nguyên Lạc đang đi về phía mình, hắn liền sợ hãi mà la lên: “Ngươi đừng có đi lại đây. Người đâu? Chặn hắn lại!”
Nhưng không người nào dám xông lên cả. Không có ai ngu ngốc đến vậy, người thiếu niên này đã một mình hạ gục hơn trăm người, bọn họ sao có thể là đối thủ nữa chứ.
Thấy đám thuộc hạ của mình chần chừ, Cao Sương cực kỳ nổi giận. Từ lúc sinh ra tới giờ, chưa có ai dám uy hiếp hắn cả.
“Ngươi nghĩ là biết một chút võ thì giỏi lắm à. Bây giờ là thời đại nào rồi, võ thuật thì sao có thể chống lại súng đạn chứ.” Cao Sương bất ngờ rút ra một khẩu súng lục, nhắm vào Nguyên Lạc.
Đám thuộc hạ của hắn cũng bất ngờ. Không ai biết là Cao Sương lại có trong tay một khẩu súng. Đây vốn là quà tặng của cha hắn để đề phòng trong trường hợp nguy hiểm.
Nguyên Lạc nhìn vào khẩu súng trong tay của Cao Sương, cậu cũng chần chừ một lúc. Đây là lần đầu cậu thấy một khẩu súng thật sự, cậu chỉ nghe về nó thông qua lời kể của Lão Sư. Nhưng Lão Sư vẫn xem thường nó và coi đó chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền.
“Ta khuyên ngươi hãy đầu hàng đi. Đừng chọc giận ta nữa, ta không muốn giết người.” Hiển nhiên là Nguyên Lạc cũng chẳng thèm xem trọng khẩu súng đó. Nếu muốn cậu có thể cướp nó từ tay Cao Sương một cách dễ dàng.
Sắc mặt của Cao Sương liền tối sầm lại. Bị Nguyên Lạc coi thường khiến hắn càng khó chịu.
“Người chết chắc rồi.” Dứt lời, Cao Sương liền bóp cò.
Tiếng súng vang lên, đám thuộc hạ hoảng hốt nhìn theo hướng viên đạn. Tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng trong giây phút tiếp theo, tất cả bọn chúng đều phải há hốc mồm kinh hãi. Bởi vì Nguyên Lạc chỉ khẽ lắc mình đã tránh được viên đạn.
“Không thể nào! Ngươi chắc chắn là ăn may thôi.” Cao Sương lúc này đã hoang mang tột độ. Hắn không tin là trên đời này có người có thể né được đạn.
Không dám chần chừ, hắn liên tiếp bắn thêm mấy phát nữa. Nhưng vẫn không thể nào bắn trúng Nguyên Lạc. Trong mắt Nguyên Lạc thì súng đạn vẫn còn quá chậm, né tránh không phải là việc gì khó khăn. Đối với một Khí Sư thật thụ thì súng đạn không khác gì một đống sắt vụn.
Sau khi bắn hết cả băng đạn, hắn mới nhận ra là Nguyên Lạc đã đến sát trước mặt hắn. Ánh mắt của Nguyên Lạc lúc này không khác gì một dã thú đang nhìn con mồi.
Tay chân hắn bây giờ đã run rẩy hết, đứng cũng không vững. Hắn ngồi sụp xuống, miệng lắp bắp: “Ngươi không phải là người. Ngươi là quái vật.”
Đám thuộc hạ chứng kiến cảnh né đạn của Nguyên Lạc cũng đã mất hết ý chí, luống cuống bỏ chạy hết, mặc kệ Cao Sương ở đó một mình.
Nguyên Lạc sau khi trừng mắt nhìn Cao Sương một hồi, cậu liền dáo dác nhìn xung quanh. Cậu chợt nhận ra không thấy Tiểu Mỹ ở đâu. Cậu vội nắm lấy áo của Cao Sương mà hét: “Tiểu Mỹ đang ở đâu? Nói!”
“Cô ta đang ở trong đó.” Cao Sương hoảng sợ vội chỉ tay về hướng căn phòng.
Bỗng một cảm giác bất an nổi lên trong lòng, Nguyên Lạc vội vàng chạy về phía căn phòng. Trong tay cũng không quên nắm lấy áo của Cao Sương lôi đi.
Nguyên Lạc đạp tung cánh cửa bước vào. Trước mặt cậu là Tiểu Mỹ đang nằm bất tỉnh, trên người không một mảnh áo che thân. Cảnh tượng trước mắt khiến Nguyên Lạc bất động một lúc, và sau khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Nguyên Lạc liền phẫn nộ tột cùng.
“Ngươi dám giở trò cưỡng dâm con gái sao? Ngươi đúng là đồ cầm thú.” Nguyên Lạc dùng tay bóp chặt cổ của Cao Sương rồi nâng hắn lên cao. Trong đầu cậu bây giờ chỉ có ý định giết chết tên mặt người dạ thú này.
“Xin… đừng… giết… tôi!” Cao Sương bị Nguyên Lạc bóp chặt cổ, nói chuyện rất khó khăn. Lần đầu tiên trong đời, hắn tiếp cận rất gần với cái chết.
“Dừng tay!” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên kéo lý trí Nguyên Lạc trở lại.
Liễu Hạ Lan không biết từ lúc nào đã đứng sát bên cạnh Nguyên Lạc. Cho dù Nguyên Lạc đang mất hết lý trí, nhưng cậu vẫn còn đang rất cảnh giác xung quanh, và để đến gần cậu mà không bị phát giác thì đối phương phải mạnh hơn cậu không biết bao nhiêu lần.
“Hắn không đáng để cậu ra tay đâu.”
“Nhưng tôi không thể để hắn tiếp tục sống trên đời này.” Nguyên Lạc gằn giọng nói.
Thấy Nguyên Lạc đang quyết tâm ra tay giết người, Liễu Hạ Lan cực kỳ lo lắng. Cô đang lo cho một tài năng như vậy lại bị hủy hoại bởi một chuyện không đâu như thế này. Để ngăn cản, cô quyết định ra tay.
“Nếu cậu không chịu dừng, ta đành phải dùng vũ lực ngăn cậu lại. Cậu đừng trách ta.”
Chỉ thấy Liễu Hạ Lan nhẹ nhàng dùng một tay chưởng vào ngực của Nguyên Lạc, một luồng khí lực khủng bố đột nhiên xuất hiện hất cậu văng ra xa. Tay còn lại của Liễu Hạ Lan thì cũng uyển chuyển đỡ lấy Cao Sương.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, ngay cả Nguyên Lạc cũng chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy cơ thể của mình bị đẩy đi một cách vô ý thức. Nhưng gương mặt của cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên. Liễu Hạ Lan là một đại hộ pháp, thực lực vượt xa cậu. Nếu cô ta nghiêm túc ra tay, chỉ e là cậu đã chết mà không hề hay biết.
“Cám ơn mỹ nhân đã cứu mạng, tôi nhất định sẽ lấy thân báo đáp mỹ nhân.” Cao Sương vừa thoát khỏi ải tử thần thì đã thấy một cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần trước mặt. Ánh mắt hắn liền nổi lên một tia dục vọng.
Liễu Hạ Lan nhìn thấy gương mặt của Cao Sương liền tỏ ra khinh bỉ và chán ghét. Cô còn nhìn ra là hắn đang ngắm nhìn cơ thể của cô với ánh mắt dâm tiện.
“Thật là to gan! Dám nhìn ta với ánh mắt đó, đúng là đáng chết.” Cô giơ tay tát cho hắn một cái, cả thân người nặng nề của hắn bay thẳng vào vách tường, bất tỉnh ngay lập tức.
Nguyên Lạc bây giờ đã bình tĩnh lại, cậu thấy cực kỳ thất vọng về bản thân mình. Cậu đã để mất lý trí trong cơn tức giận. Suýt chút nữa thì đã ra tay giết người. Cậu thấy mình đã phí hoài công sức dạy dỗ bao nhiêu năm qua Lão Sư.
Nhìn thấy dáng vẻ đầy sầu não của Nguyên Lạc, Liễu Hạ Lan cũng biết khuyên bảo thế nào. Cô chỉ có thể gọi điện kêu cảnh sát và cấp cứu đến thôi.
…
Sáng sớm hôm sau, tin tức công ty Cao Thị bị niêm phong và giám đốc Cao Điền Huy bị bắt giữ đã gây chấn động khắp Thái Điền.
Ai mà không biết Cao Điền Huy có quyền uy khủng khiếp thế nào ở đây. Thế mà hắn vẫn bị bắt giữ, vậy có nghĩa là hắn đã chọc phải một thế lực còn mạnh hơn hắn. Nhưng mọi người trong thị trấn đều mừng rỡ, vì một tên đầu sỏ của nhiều tội ác đã bị bắt giữ. Mọi người đều cho rằng đây là ngày vui nhất của người dân Thái Điền, nhà nhà đều ăn mừng.
Nhưng ở trên sân thượng của bệnh viện, có một người đang u sầu, không thể nào vui được. Đó là Nguyên Lạc, hiện tại tình trạng của lão Trương đã ổn định, tuy còn hôn mê nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Tiểu Mỹ thì tệ hơn, cô đã gặp chấn thương tâm lý, trở nên điên dại, không phân biệt được người thân.
Và điều thương tâm nhất là Trương Phát đã chết. Đây cũng là điều mà Nguyên Lạc hối tiếc nhất, cậu tự trách bản thân vì đã không ở đó khi họ cần cậu nhất. Cậu đã phạm phải sai lầm khi đã xem thường lòng dạ độc ác của con người.
Cậu thấy tự xấu hổ với bản thân, cậu không dám đối mặt với lão Trương và Tiểu Mỹ. Cậu càng không dám đối mặt với Lão Sư.
“Cậu đang tự trách mình sao?” Liễu Hạ Lan bất thình lình xuất hiện bên cạnh Nguyên Lạc.
“Tôi thấy mình thật vô dụng. Là một Khí Sư, nhưng lại không bảo vệ được bất cứ ai.” Nguyên Lạc không hề tỏ ra bất ngờ, dường như cậu đã quen với việc Liễu Hạ Lan có thể xuất hiện bên cạnh mình bất cứ lúc nào.
“Cậu vẫn còn trẻ, sẽ còn gặp rất nhiều chuyện khó khăn hơn nữa, cậu phải học cách tự vượt qua thôi.” Liễu Hạ Lan ra sức khuyên bảo.
Nguyên Lạc cũng biết là mình rất thiếu kinh nghiệm vì chưa từng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cậu càng không hiểu được vì lòng tham và dục vọng, con người có thể làm những điều nhẫn tâm và tàn ác đến như thế nào.
“Cậu nên đi theo ta. Với tài năng của cậu và sự chỉ dẫn của ta, chỉ sau 10 năm, không, chỉ cần 5 năm, cậu nhất định sẽ trở thành một đại hộ pháp.”
Nghe được lời mời của Liễu Hạ Lan, Nguyên Lạc cũng không khỏi bất ngờ và mừng thầm. Gia nhập Thánh Điện là ước mơ từ nhỏ của cậu. Còn có thể trở thành một đại hộ pháp thì quả thật là có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra nổi.
“Đa tạ Thanh hộ pháp đã xem trọng tôi. Được gia nhập Thánh Điện là vinh hạnh lớn nhất của tôi.” Nguyên Lạc liền cung kính chấp tay.
Thấy Nguyên Lạc đồng ý lời đề nghị của mình, Liễu Hạ Lan tỏ ra vui mừng. Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: ‘Có được nhân tài như thế này đi theo, sợ gì đại sự của mình không thành.’
“Khoan đã!” Bỗng một giọng nói mạnh mẽ vang lên chấn động cả 2 người.
Nguyên Lạc vừa nghe là đã nhận ra được giọng nói của ai rồi. Cậu lại cảm thấy xấu hổ và sợ hãi không dám đối mặt với Lão Sư. Nhưng khi liếc nhìn qua Liễu Hạ Lan, cậu lại thấy khuôn mặt của cô ta hình như còn bàng hoàng và bất ngờ hơn cả cậu.
“Giọng nói này… không thể nào… chả lẽ là ông ta?” Liễu Hạ Lan đã mất bình tĩnh và lẩm bẩm.
“Thanh hộ pháp, nhiều năm không gặp, cô vẫn như xưa, vẫn cống hiến hết mình và luôn dốc sức chiêu mộ nhân tài cho Thánh Điện.” Giọng nói của Lão Sư lại cất lên, nhưng lần này lại phát lên ở sau lưng 2 người.
Cả 2 người hoảng hốt quay đầu lại thì đã thấy Lão Sư không biết từ lúc nào đã ở sau lưng bọn họ. Nguyên Lạc thì biết rõ sức mạnh của Lão Sư rồi, nên không thấy bất ngờ cho mấy. Nhưng Liễu Hạ Lan thì hoàn toàn kinh hãi.
Cho dù năm xưa Tề Dương đúng là có thực lực cường đại, chỉ xếp sau Điện chủ. Nhưng đã 20 năm trôi qua, sức mạnh của Liễu Hạ Lan đã tăng tiến không ít. Cô tin là nếu so với Tề Dương chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém.
Thế nhưng hôm nay, đứng trước Tề Dương, cô không còn đủ tự tin nữa, cô cảm thấy thực lực của Tề Dương đã sâu không thể lường. Chỉ sợ, ngay cả Điện chủ cũng không nắm chắc phần thắng nếu phải đối đầu với Tề Dương.
“Bạch hộ pháp, đã 20 năm rồi không gặp, thực lực của huynh so với khi xưa, không những không suy giảm, mà còn mạnh hơn gấp chục lần.” Liễu Hạ Lan gắng gượng chào hỏi.
Thế nhưng, Lão Sư chỉ gật đầu chào cho có lệ, ánh mắt của ông vẫn chỉ nhìn vào Nguyên Lạc. Nhìn thấy ánh mắt của Lão Sư, Nguyên Lạc liền cảm thấy tội lỗi, không cần ai nói, cậu liền quỳ xuống trước mặt Lão Sư và Liễu Hạ Lan.
“Đệ tử Nguyên Lạc đã phụ lòng dạy dỗ của Lão Sư, xin người hãy trách phạt.” Nguyên Lạc không dám giấu diếm chuyện gì, cậu kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra tối qua.
Đến lúc này, Liễu Hạ Lan đã hiểu hết mọi chuyện. Hóa ra vị thiếu niên Khí Sư đã đánh bại Tô Bích Thủy chính là Nguyên Lạc. Cô không khỏi ngưỡng mộ Tề Dương đã đào tạo được một Khí Sư trẻ tuổi và xuất sắc thế này.
“Chuyện của lão Trương và Tiểu Phát ta đã biết rồi. Thật đáng tiếc cho Tiểu Phát, qua đời khi còn quá trẻ.” Lão Sư chỉ lắc đầu thở dài, ông vốn không có ý định trách phạt gì Nguyên Lạc.
Ông biết Nguyên Lạc là một người quá vô tư, trước giờ không tiếp xúc với người khác, nên rất thiếu kinh nghiệm trải đời. Cậu chỉ tưởng là cảnh cáo xong bọn Lý Ngư là đã giải quyết mọi chuyện rồi. Không ngờ là Cao Sương vẫn dám đến bắt mấy người lão Trương đi.
“Con hãy đứng lên đi. Mọi chuyện không phải lỗi của con.” Ông biết cậu đã cố gắng hết sức rồi. Đây sẽ là một bài học để đời cho cậu.
“Nhưng… Tiểu Mỹ đã trở thành người điên… Còn Trương bá, con vẫn không dám nói sự thật cho bá biết.” Nguyên Lạc biết Lão Sư đã không trách cứ gì mình, cậu cũng biết lão Trương sẽ tha thứ cho mình. Nhưng vì biết rằng mọi người sẽ không đổ lỗi cho cậu, càng khiến cậu trở nên hận bản thân mình hơn.
Lão Sư và Liễu Hạ Lan cũng nhìn thấy nội tâm của Nguyên Lạc đang bị giày xé đau đớn. Họ đang lo điều này đã để lại một ma tâm trong lòng cậu.
“Liễu muội, ta biết muội rất muốn chiêu mộ Lạc Nhi, và gia nhập Thánh Điện là ước mơ của nó. Nhưng hiện tại, nó cần phải đương đầu nhiều thử thách trong xã hội trước.” Lão Sư bỗng quay qua nói chuyện với Liễu Hạ Lan.
“Tề huynh, ý huynh là gì…”
“Ta muốn muội giữ kín bí mật chuyện Lạc Nhi là một Khí Sư. Nó cần phải trải qua cuộc sống của một người bình thường trước.” Lão Sư trả lời.