Đứng trước 4 sát thủ cấp độ Tông Sư, Nguyên Lạc vẫn không hề có chút vẻ sợ hãi nào. Cậu bình tĩnh nhìn họ và nói: “Các người muốn gì?”
Gã cao kều tên Dương Bỉ lên tiếng trước: “Người sắp chết thì không cần biết nhiều.”
“Tại sao lại muốn giết tôi? Tôi chưa từng gặp và gây thù với mấy người mà?” Nguyên Lạc thấy rất lạ liền hỏi.
“Đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh, bọn ta bất đắc dĩ phải tuân theo. Dù sao cũng là 4 đánh một, ngươi không có cơ hội để thắng, nhưng bọn ta cũng không hề hãnh diện. Đầu hàng đi, bọn ta sẽ cho ngươi toàn thây.” Hồ Đao lên tiếng. Trong 4 người, hắn là kẻ có lý lẽ nhất.
Cả 4 người đều tỏ ra khinh thường Nguyên Lạc. Nói sao họ cũng là Tông Sư võ thuật, đến đâu cũng được nhiều người kính nể, thế mà giờ đây họ lại phải tập trung đối phó một thiếu niên chỉ mới 20 tuổi. Nếu điều này bị đồn ra ngoài, danh tiếng của họ sẽ bị mất sạch. Nhưng vì đây là lệnh từ thủ lĩnh của họ đưa xuống, yêu cầu cả 4 người cùng xuất chiến. Họ không dám chối từ.
Họ vốn được Tà Linh Đảo huấn luyện và đào tạo từ nhỏ. Sau đó họ nhận được nhiệm vụ gia nhập giới hắc đạo của Nam Quốc và trở thành sát thủ. Nhưng mục tiêu chính của họ chính là nhận những nhiệm vụ ám sát các nhân vật cấp cao và quan trọng của Nam Quốc, và họ cũng đã thành công không ít lần.
“Nếu là bất đắc dĩ, thì tôi sẽ cho mấy người một cơ hội. Rời khỏi Gia Yên này và đừng trở lại, tôi sẽ bỏ qua cho cả 4 người.” Nguyên Lạc nói rất tự tin.
Dương Bỉ thấy Nguyên Lạc đang xem thường bọn họ. Hắn cảm thấy như bị sỉ nhục, liền rống lên: “Đúng là một tên kiêu ngạo, ngươi nghĩ bọn ta chỉ là sát thủ bình thường thôi sao. Ngươi có biết Tông Sư không? Bọn ta đều là Tông Sư đó. Một tên phá gia chi tử như ngươi thì làm sao biết.”
Trong mắt bọn họ, Nguyên Lạc dường như chỉ là một thiếu gia giàu có, đang hưởng thụ tài sản thừa kế từ ba mẹ mình. Dù rằng họ có chút bất ngờ khi thấy Nguyên Lạc có thể bình tĩnh đối đầu với cả 4 người họ. Nhưng những nhân vật này, họ cũng giết không ít rồi.
“Tôi cảnh cáo lần cuối. Im lặng và cút khỏi đây!” Nguyên Lạc cũng không dây dưa. Nếu đối phương đã cứng đầu, thì cậu cũng không ngại ra tay phế bọn họ.
“Đồ khốn…” Dương Bỉ nổi điên muốn xông lên giết Nguyên Lạc. Nhưng bỗng Hòa Tự Sơn đưa tay ra cản hắn lại.
“Bình tĩnh đi!”
Thấy Hòa Tự Sơn ngăn cản hắn. Dương Bỉ cũng không dám làm càn, nguyên do là đối phương có thực lực cao hơn hắn.
“Thật ra chúng tôi không hề có thù hằn gì với cậu. Chỉ là nếu chúng tôi rời khỏi đây như vậy thì rất khó ăn nói với thủ lĩnh. Thế này đi, 2 chúng ta giao hữu một chút, sau đó sẽ tự động đi khỏi đây. Nếu bị tra hỏi, chúng tôi sẽ nói là không thể đánh bại cậu. Cậu thấy thế nào?” Hòa Tự Sơn ăn nói rất nhẹ nhàng, hắn giống như một thư sinh nho nhã, hơn là một sát thủ.
“Trong 4 người, tôi là kẻ yếu nhất, nên tôi không đủ tự tin để đấu tay đôi. Tôi mạn phép sử dụng sở trường của tôi là kiếm nha.” Hòa Tự Sơn nói rồi lập tức rút cây kiếm từ sau lưng ra.
Nguyên Lạc quan sát người này. Cậu thấy lời nói của hắn tuy rất lịch sử, nhưng cậu lại cảm nhận được, thông qua khuôn mặt của hắn, có một chút âm hiểm và xảo trá.
“Một người thì không đủ, tất cả cùng xông lên cho đỡ mất thời gian đi.” Nguyên Lạc lắc đầu nói.
“Cậu đang coi thường bọn tôi? Thật là thiển cận!” Ánh mắt của Hòa Tự Sơn bỗng thay đổi, một tia sát khí bỗng lộ ra, nhưng miệng của hắn vẫn cố gắng mỉm cười.
Hòa Tự Sơn đột nhiên giậm mạnh chân xuống một cái rồi lao thẳng đến, mũi kiếm của hắn chĩa thẳng vào đầu Nguyên Lạc. Miệng thì nói chỉ là đấu giao hữu, nhưng vừa xuất kiếm thì hắn đã tung sát chiêu rồi.
Dương Bỉ cũng nhếch miệng cười thầm, hắn biết rõ Hòa Tự Sơn, người này là kẻ nham hiểm nhất trong 4 người. Hắn nói chỉ là giao hữu, vốn là để cho Nguyên Lạc lơ là phòng bị thôi.
Dù kiếm của Hòa Tự Sơn rất nhanh, nhưng Nguyên Lạc chỉ lắc đầu qua một bên và tránh dễ dàng. Một đòn vừa bất ngờ vừa nhanh này của Hòa Tự Sơn là sát chiêu hắn tâm đắc nhất, nhưng lại không làm gì được Nguyên Lạc, điều này khiến hắn thất kinh, nhưng hắn lại nghĩ đối phương chỉ gặp may thôi.
Hòa Tự Sơn vội xoay lưỡi kiếm nhắm ngay cổ của Nguyên Lạc chém tới. Nguyên Lạc lại nhanh hơn cúi người xuống tránh được nhát chém. Hòa Tự Sơn càng thêm kinh ngạc, 2 nhát kiếm vừa rồi, hắn đã sử dụng tốc độ nhanh nhất, không bảo lưu một chút nào. Ngay cả Tông Sư Nhất Đẳng cũng không thể nào tránh được 2 kiếm lúc nãy. Vậy mà một thiếu niên 20 tuổi lại có thể né nó một cách dễ dàng.
Nguyên Lạc không để cho đối phương có thời gian phản ứng, cậu liền tung ra một quyền về phía Hòa Tự Sơn. Tốc độ ra đòn của cậu còn nhanh hơn tốc độ hắn xuất kiếm khi nãy. Hắn chỉ còn cách xoay người dùng kiếm đỡ lấy.
Nhưng khi thanh kiếm vừa va chạm với nắm đấm của Nguyên Lạc, nó liền không chống đỡ được mà gãy vụn. Nắm đấm tiếp tục xuyên thẳng đến người Hòa Tự Sơn, cả cơ thể hắn liền văng xa vài thước, không đứng dậy nổi nữa.
Ba người còn lại đều bất ngờ khi Hòa Tự Sơn bị đánh bại trong một đòn. Nếu nói về chiến lực, thì Hòa Tự Sơn là người mạnh nhất trong 4 người, thế mà hắn lại bị hạ gục bởi một quyền của một thiếu niên.
Kim Toàn lúc này đang đứng từ xa quan sát với cái ống nhòm. Nhìn thấy Hòa Tự Sơn bị đấm bay đi, hắn liền mở miệng trách móc: “Khi nãy ở sân bay, mình đã nói với bọn họ là phải tấn công cùng lúc mà. Đúng là một bọn ngu ngốc.”
“Tiểu tử này không phải người thường. Hắn cũng là một Tông Sư.” Dương Bỉ vội la lên, bây giờ hắn đã hiểu tại sao thủ lĩnh lại cần cả 4 người hợp lực. Bởi vì đối phương là một cao thủ Tông Sư, mạnh hơn cả 4 người họ.
“Cùng nhau xông lên đi, đừng để hắn có cơ hội hồi sức!” Dương Bỉ vừa nói vừa dùng tốc độ nhanh nhất lao đến. Hắn là cao thủ về cước pháp, tốc độ cũng không thua gì Hòa Tự Sơn. Trong chớp mắt đã áp sát được Nguyên Lạc, hắn liền tung ra một cước như sấm sét.
Nét mặt Nguyên Lạc vẫn bình tĩnh, cậu nhanh chóng lùi về sau một bước, vừa đủ để né được cú đá đó. Nhưng ngay lúc này, một bóng hình đột nhiên xuất hiện phía sau cậu. Một đôi độc trảo sắc nhọn như vuốt diều hâu đang ập đến cậu. Người này không ai khác, chính là Đỗ Minh, cao thủ về trảo công.
Đừng nhìn vào thân hình mập mạp của hắn mà lầm tưởng rằng hắn không có nhanh nhẹn gì. Kỳ thực, hắn lại là người có thân pháp nhanh nhất và xuất thần nhập hóa nhất trong 4 người.
“Ngươi đừng có quên. Bọn ta vốn là sát thủ, ngươi đã quá sơ ý rồi.” Đỗ Minh cười một cách đắc ý. Từ đầu đến cuối, hắn không hề nói lời nào, nhưng một khi xuất thủ thì lại ra tay rất hiểm độc.
Nhưng Nguyên Lạc vẫn không tỏ ra bất ngờ gì, bởi vì nhất cử nhất động của bọn họ đều bị cậu nhìn thấu. Cậu xoay người thật nhanh, nện vào mặt của Đỗ Minh một cú đấm như trời giáng. Bị trúng quyền, thất khiếu của Đỗ Minh đều bị chảy máu, trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê, Nguyên Lạc đã túm lấy cổ áo của hắn, quăng thật mạnh về phía Dương Bỉ.
Dương Bỉ phản xạ cũng rất nhanh, lập tức nhảy lên cao tránh Đỗ Minh, thân hình của hắn đập mạnh xuống đất, lăn đến mấy vòng.
Đang ở trên không trung, Dương Bỉ mắng Đỗ Minh: “Con lợn mập vô dụng! Chỉ có một nhiệm vụ là bắt giữ mục tiêu cũng làm không xong.”
“Ngươi đang nhìn ở đâu thế?” Giọng nói của Nguyên Lạc bỗng nhiên xuất hiện kế bên tai của Dương Bỉ. Hắn liền nhìn lên thì thấy Nguyên Lạc không biết từ lúc nào đã di chuyển đến sát bên cạnh hắn. Lúc này nếu cậu ra tay thì hắn không thể né kịp.
Đúng như hắn dự đoán, Nguyên Lạc không chần chừ đấm thẳng vào mặt hắn. Như diều đứt dây, Dương Bỉ xoay vài vòng trên không rồi mới đáp thật mạnh xuống đất.
Cứ một đòn là hạ gục một Tông Sư, thực lực của Nguyên Lạc khiến Nhị Hổ và Tam Hổ đang đứng từ xa quan sát cũng khỏi cảm thán. Kim Toàn cũng thấy tình thế không tốt, hắn lập tức bỏ chạy khỏi đó.
Nguyên Lạc liếc nhìn người cuối cùng, Hồ Đao, nãy giờ hắn vẫn chưa hề chủ động xuất chiến, nhưng đúng hơn là không có cơ hội để làm. Hắn vốn là kẻ yếu nhất trong 4 người, tốc độ càng không bằng ai. Tận mắt thấy 3 người đồng đội cấp Tông Sư đều bị đánh bại bởi một đòn, hắn trở nên kinh hãi, cả người đều run lên, không thể cử động. Cùng với đôi mắt như dã thú của Nguyên Lạc đang khóa chặt mọi hành động của hắn, hắn càng không dám chạy khỏi đây.
“Tiếp theo là ngươi, xuất chiêu đi!” Nguyên Lạc vẫy tay thách thức hắn.
“Không, tôi không muốn đánh nhau nữa.” Hồ Đao hoảng sợ lắc đầu. Hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Nguyên Lạc.
Thấy Hồ Đao không còn có chiến ý nữa, Nguyên Lạc bỗng thở dài thất vọng. Hiện giờ, cậu thấy Tông Sư Nhất Đẳng quá kém so với cậu. Cậu rất muốn so tài với một đối thủ mạnh mẽ. Đối với một chiến binh, một trận chiến sinh tử là cách tốt nhất để rèn luyện và nâng cao thực lực của bản thân. Nếu đối thủ quá yếu, chỉ một đòn đã bị hạ gục, thì sẽ không thu được kinh nghiệm thực chiến nào.
“Có lẽ chỉ có Tông Sư Nhị Đẳng trở lên mới có thể đánh với mình một trận.” Nguyên Lạc lắc đầu nói. Cậu đang khao khát có thể tung hết sức mình để đấu một trận, giống như trận đấu với Tô Bích Thủy lúc trước.
“Muốn tìm được một đối thủ ngang tầm như Tô Bích Thủy quả thật rất khó. Chỉ có những đối thủ như thế mới giúp mình hoàn thiện hơn.” Nguyên Lạc lại ngẩng đầu suy tư.
Được một lúc, Nguyên Lạc nhìn qua Hồ Đao và nói: “Ta tha cho người lần này. Đừng bao giờ bước chân vào Gia Yên nữa và đừng để ta bắt gặp ngươi thêm lần nào nữa.”
“Vâng, vâng, cả đời này tôi sẽ không dám bén mảng đến Gia Yên, chỉ cần tôi thấy cậu thì sẽ lập tức tránh xa trăm dặm ạ.” Hồ Đao cúi người, gật đầu lia lịa.
“Ngươi đi đi!” Nguyên Lạc cũng lười nhìn mà vẫy tay.
Hồ Đao lập tức bỏ chạy khỏi đó. Khi hắn đã chạy thật xa, Nhị Hổ và Tam Hổ mới đi đến bên cạnh Nguyên Lạc.
“Đại ca, chúng ta thả hổ về rừng như thế này không phải là ý hay đâu.” Nhị Hổ nói.
“Đúng vậy, chúng ta cần tìm ra người đứng sau bọn họ là ai. Thế lực của họ phải rất mạnh mới có thể mời được 4 Tông Sư xuất trận.” Tam Hổ tiếp lời.
Nguyên Lạc vẫn bình thản giống như đã có tính toán: “Nhị Hổ, hãy cho người âm thầm theo dõi hắn. Nhớ là phải chọn người giỏi nhất, đừng để bị phát hiện. Còn 3 người này, bắt giữ lại và tra hỏi chúng. Dùng mọi cách, phải moi ra hết tất cả bí mật của chúng.”
Nghe thấy lệnh của Nguyên Lạc, Nhị Hổ và Tam Hổ bỗng thấy ngạc nhiên. Cậu cho phép họ sử dụng mọi thủ đoạn để tra hỏi tù nhân, như vậy rất khác với tính cách của cậu trước giờ.
Thật ra Nguyên Lạc cũng đã suy nghĩ. Đối phương đang ở trong bóng tối, lại có thể thuê Tông Sư Nhất Đẳng làm sát thủ. Cho nên cậu đánh giá kẻ địch này quá nguy hiểm, có thể không gây ra uy hiếp gì với bản thân cậu, nhưng đối với những người cậu quan tâm thì không an toàn chút nào. Cậu vẫn còn nhớ lời của Liễu Hạ Lan, chỉ cần là kẻ địch có thể gây nguy hại cho người thân của cậu, cậu liền phải tiêu diệt ngay. Để bảo vệ mọi người, cậu phải nhẫn tâm và vô tình, không thể nhân từ với kẻ địch.
Nhị Hổ liền sắp xếp người theo dõi tung tích của Hồ Đao. Còn Tam Hổ đem 3 người còn lại đi tra hỏi. Để đề phòng bất trắc, Nguyên Lạc đã phế hết chân tay của họ. Khuôn mặt của họ trước khi bị kéo đi vô cùng uất hận.
Trên đường trở về biệt thự Mã gia, Nguyên Lạc nhận được cuộc gọi của Mã Vân.
“Lạc ca, ngày mai là cuối tuần, anh có bận gì không?”
“Không bận, em muốn đi đâu?” Nguyên Lạc cười nói, đa phần Mã Vân gọi cho cậu như vậy, toàn là muốn đi chơi với cậu.
“Mình đi xem phim đi! Anh chưa từng đến rạp phim mà, phải không?”
“Được, sáng mai gặp nha!” Nguyên Lạc liền đồng ý. Trong những ngày qua, Mã Vân đã dẫn cậu đi khắp nơi ở Gia Yên, công viên, các khu vui chơi, giải trí, những tiệm ăn, nhà hàng nổi tiếng. Nhờ có Mã Vân mà cậu dần dần thích nghi với cuộc sống của thành thị. Những ước mơ của cậu khi còn nhỏ, đang được hiện thực hóa từng cái một.
…
Sau khi Kim Toàn trở về gặp Triệu Bá Thịnh, hắn đã kể lại mọi sự việc và thực lực khủng khiếp của Nguyên Lạc.
“Không ngoài dự đoán, thực lực của tiểu tử đó đúng là Tông Sư Nhị Đẳng trở lên.”
“Một tiểu tử mới chỉ 20 đã có thực lực cỡ này, không thể tưởng tượng được tương lai hắn sẽ còn mạnh đến dường nào. Không thể trách là ngay cả Mã Trung Anh cũng không muốn đối đầu với hắn.” Triệu Bá Thịnh không cầm được mà thốt lên.
Trong lúc này một cuộc gọi khẩn cấp đến tai Kim Toàn. Nghe xong khuôn mặt hắn liền trắng bệch, chân tay thì run cầm cập.
“Có chuyện gì thế?”
“Ông chủ! Nhà kho mà chúng ta đang giam giữ những thiếu nữ đã bị cảnh sát phát hiện. Tất cả thuộc hạ của chúng ta đều bị bắt hết rồi.”
“Cái gì? Làm sao có thể… Chúng ta tiêu rồi.” Triệu Bá Thịnh nghe xong thì tay chân cũng rụng rời, ngồi xuống như người mất hồn.
Nhà kho đó là một cứ điểm quan trọng đối với hắn, nếu mất rồi, những người Bắc Quốc kia tuyệt không tha cho hắn.
“Ông chủ! Chúng ta làm gì bây giờ?” Kim Toàn hoảng sợ nói.
“Chạy! Chúng ta phải chạy trốn ngay bây giờ. Trước khi họ đến đây.” Triệu Bá Thịnh quyết định bỏ của chạy lấy người. Đối phương có thể quy động được nhiều Tông Sư Nhất Đẳng dễ dàng như vậy, thì hắn làm sao có thể chống chọi lại được chứ.
“Chạy? Nhưng chúng ta có thể chạy đi đâu?”
Triệu Bá Thịnh suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: “Chúng ta hãy đến chỗ của Mã Trung Anh đi.” Hắn đã nghĩ rằng Mã Trung Anh vẫn còn đang nợ hắn, với lại hắn cũng đang nắm điểm yếu của ông về sự phản bội với Mã gia. Bây giờ mà hắn đến chỗ của Mã Trung Anh lánh nạn là tốt nhất.
…
Sáng hôm sau, Nguyên Lạc cùng với Mã Vân đi đến một rạp phim lớn, cả 2 đứng nhìn những tấm áp phích quảng cáo phim.
“Chúng ta xem gì đây?” Mã Vân quay qua nhìn Nguyên Lạc hỏi.
Nguyên Lạc cũng đứng suy nghĩ thật lâu. Cậu chưa từng có có hứng thú với phim ảnh. Không phải là cậu chưa từng xem phim, cậu đã xem phim bằng tivi nhiều rồi. Nhưng cậu lại thấy những thứ trên tivi đó quá giả tạo và không hề chân thật. Cho dù đó là chương trình thực tế đi chăng nữa, cậu vẫn muốn chứng kiến mọi thứ trên đời này bằng con mắt của cậu, chứ không phải là thông qua một cái màn hình.
“Phim gì cũng được, theo ý em đi!” Nguyên Lạc đáp lại.
Mã Vân quan sát một chút rồi chỉ vào tấm áp phích của một bộ phim hoạt hình: “Vậy thì xem phim này đi! Em rất thích hoạt hình.”
Nguyên Lạc không phản đối, gật đầu đồng ý, khi cả 2 chuẩn bị mua vé xem phim thì một bóng người xuất hiện chặn họ lại. Người này là một thanh niên cao ráo, khuôn mặt điển trai, ăn mặc rất lịch sự, khí chất càng mê người.
“Tiểu Vân!” Người thanh niên lên tiếng.
“Ca ca! Anh quay về Gia Yên khi nào vậy?” Mã Vân tỏ vẻ thảng thốt, nhào đến ôm chầm lấy người thanh niên.
“Con bé này! Đã lâu rồi không thấy liên lạc với anh. Có phải là đã quên người ca ca này rồi không?” Người thanh niên nhẹ nhàng đáp lại.
“Đâu có, là vì gần đây em tập trung vào việc học nên không có thời gian gọi cho anh thôi.” Mã Vân khúc khích cười.
“Đâu phải anh không biết em là người như thế nào. Làm gì mà có chuyện em chú tâm học hành chứ. Chỉ sợ hiện giờ, thứ khiến em chú ý hơn hết là cậu ta, đúng không?” Người thanh niên liếc nhìn về phía Nguyên Lạc mà nói.
Mã Vân chợt nhận ra, khuôn mặt cô lại đỏ ửng lên. Cô dẫn người thanh niên đến trước Nguyên Lạc và giới thiệu.
“Lạc ca! Đây chính là người ca ca ruột mà em thường hay nhắc đến, Mã Gia Kiệt.”
Mã Gia Kiệt là con trai của Mã Đức Bình và Tào Trúc Lâm, là anh trai ruột của Mã Vân. Là người được cho rằng có thể trở thành gia chủ đời thứ 3 của Mã gia.
Mã Chiêu Minh vốn có 2 người con trai. Người con cả, Mã Trung Anh, chỉ biết đam mê võ thuật, một đời truy cầu võ đạo, không có chí lập gia đình, nên đến giờ vẫn chưa có người nối dõi. Còn người con thứ, Mã Đức Bình, cũng có đến 2 người con trai, nhưng người con trai đầu, Mã Hữu Cảnh, lại là một đứa con rơi, không được Mã gia thừa nhận.
Từ nhỏ, Mã Gia Kiệt đã được toàn bộ Mã gia chú trọng đào tạo. Mọi tài nguyên đều được dồn vào hắn. Cũng may là hắn bộc lộ được tài năng kinh doanh từ rất sớm, không phụ lòng mong mỏi của Mã Chiêu Minh.
Mã Chiêu Minh cũng rất hài lòng với người cháu trai này, ông đã tính vị trí gia chủ tương lai sẽ gửi gắm lại cho 2 cha con Mã Đức Bình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, để cho Mã Gia Kiệt có được nhiều kinh nghiệm, hắn đã được Mã gia cử đi quản lý những cơ nghiệp bên ngoài thành phố.
Nguyên Lạc tất nhiên cũng có nghe Mã Đức Bình kể rất nhiều về Mã Gia Kiệt, rằng hắn là niềm tự hào lớn nhất của ông.
“Chào anh!” Nguyên Lạc rất tự nhiên, lịch sự đưa tay ra chào hỏi.
“Đừng khách sáo! Xét theo vai vế, cậu là nghĩa đệ của cha tôi, tôi còn phải gọi cậu một tiếng bá phụ.” Mã Gia Kiệt không bắt tay lại mà ôm đầu quyền chào cậu.
Mã Vân thấy vậy liền xen vào: “Cái gì mà bá phụ? Lạc ca không lớn hơn em bao nhiêu. Lại còn rất dễ gần gũi, anh đừng có mà cứng nhắc quá.”
“Đúng rồi! Không phải anh đang quản lý chi nhánh của Gia Phước ở tỉnh An Hòa sao? Sao anh lại trở về đây?” Mã Vân thấy lạ liền hỏi.
Mã Gia Kiệt liếc nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Em xem phim sau được không? Chúng ta đi ăn chút gì nha.”
“Vâng, cũng được.” Mã Vân vội gật đầu, không cần đợi Nguyên Lạc đồng ý.
Cả 3 người đi vào một nhà hàng sang trọng. Mã Gia Kiệt gọi ra một bàn đầy ắp đồ ăn khiến Nguyên Lạc thèm thuồng, không cưỡng lại được.
“Cậu cứ ăn tự nhiên, đừng lo lắng. Cứ ăn nhiều vào.” Mã Gia Kiệt nhìn thấy cử chỉ của Nguyên Lạc mà cười thầm.
“Anh vẫn chưa trả lời em vì sao lại quay về Gia Yên.” Mã Vân tiếp tục hỏi. Thông thường, một khi thành viên của Mã gia đến tuổi trưởng thành, họ sẽ được điều đi đến các tập đoàn, chi nhánh khác bên ngoài thành phố để học hỏi thêm kinh nghiệm. Một lần khảo luyện như vậy, thường kéo dài từ 7 đến 8 năm. Quy định của Mã gia rất khắt khe, Mã Gia Kiệt mới chỉ đi được có 5 năm, vẫn chưa thể chính thức trở về Gia Yên được.
“Hôm nay, anh về đây chỉ để gặp mặt nhân vật đang nổi như cồn trong Mã gia chúng ta, cũng chính là cậu ta.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Mã Vân lại hỏi.
“Sao chỉ có vậy? Anh còn phải đích thân gặp được người có thể khiến em quan tâm nhiều đến như vậy.” Mã Gia Kiệt cười một cách trêu chọc.
Mã Vân xấu hổ chỉ biết gục đầu xuống.
Nguyên Lạc thì vẫn chăm chú nhìn vào bàn đồ ăn, cậu không hề chú ý thấy Mã Gia Kiệt đang nhìn cậu với một ánh mắt rất kỳ lạ, có phần dữ tợn.
Sau khi ăn xong, Mã Gia Kiệt yêu cầu Mã Vân ra ngoài một chút để cho hắn được nói chuyện riêng với Nguyên Lạc. Lúc này, Nguyên Lạc mới chú ý đến ánh mắt hung dữ của hắn.
“Tiểu Vân đã ra ngoài rồi. Anh muốn nói chuyện gì?” Nguyên Lạc hỏi trước.
“Cậu tiếp cận Mã gia là có ý đồ gì?” Mã Gia Kiệt híp mắt nói.
Câu hỏi của Mã Gia Kiệt khiến cho Nguyên Lạc cảm thấy rất khó hiểu.
“Từ lúc cậu đến Gia Yên, cậu đã lợi dụng Mã gia rất nhiều.”
Mã Gia Kiệt kể lại từ lúc Nguyên Lạc đến Gia Yên. Ngay khi cậu vừa đến Mã gia, Mã Vân liền bị bắt cóc. Nhưng sau khi giải cứu Mã Vân, những kẻ bắt cóc lại trở thành thuộc hạ của cậu. Vào ngay ngày đầu tiên cậu nhập học ở đại học Gia Yên, cậu đã phế luôn Hoàng Nam và 2 anh em Dương Thiên Bửu. Để rồi Mã gia phải hứng chịu sự trả thù từ tập đoàn Phúc Thịnh và Dương gia. Trong lúc đó, cậu lại ngang nhiên chiếm lấy tập đoàn Phúc Thịnh làm của riêng.
Nghe được những gì Mã Gia Kiệt nói, cậu cảm thấy hình như câu chuyện của cậu đã bị thay đổi khá nhiều. Giống như chính cậu là người đã âm mưu trục lợi từ Mã gia, và mọi thứ đều do cậu sắp xếp.
“Cậu nhìn đi!” Mã Gia Kiệt bỗng lấy ra một bức hình, trong đó là hình dáng của một người đàn ông mặc võ phục cổ truyền bước ra từ sân bay, phía sau còn có mấy chục người mặt y phục đen bước theo.
“Cậu có biết đây là ai không? Đây chính là Phong Ma Lão Quái, ông trùm thế giới ngầm của tỉnh An Hòa. Hai hôm nay, hắn đã triệu tập toàn bộ lực lượng của hắn từ An Hòa, xâm nhập vào Gia Yên.” Mã Gia Kiệt tiếp tục lấy ra nhiều bức hình khác, trong đó là hình ảnh của những đàn em của Phong Ma Lão Quái xuất hiện nhiều nơi xung quanh Gia Yên.
“Việc này liên quan gì đến tôi?” Nguyên Lạc vẫn không hiểu ý của đối phương.
Mã Gia Kiệt tức giận đập mạnh tay xuống bàn: “Cậu vẫn giả bộ vô tội sao? Hai hôm trước, Phong Ma Lão Quái đã trực tiếp đến tập đoàn Phúc Thịnh. Sau khi rời đi, hắn liền gọi hết người của hắn đến đây. Chẳng phải mục đích của mấy người đã quá rõ rồi sao?”
Nguyên Lạc nhận ra Mã Gia Kiệt đang hiểu lầm là cậu đang cấu kết với Phong Ma Lão Quái, âm thầm giúp hắn thâu tóm Gia Yên.
“Mọi việc không như anh nghĩ đâu. Thật ra tôi cũng không hề biết người này, càng không biết ông ta từng đến tập đoàn Phúc Thịnh.” Nguyên Lạc ra sức giải thích.
“Cậu coi tôi là kẻ ngốc sao? Mọi việc làm của cậu tôi đều rõ cả.” Mã Gia Kiệt hoàn toàn không cho Nguyên Lạc một cơ hội để giải thích.
“Tuy tôi chưa biết mục tiêu của cậu và bọn họ là gì. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Mã gia ra, nhất là Mã Vân. Nếu con bé vì cậu mà gặp bất cứ nguy hiểm gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.” Mã Gia Kiệt đứng dậy, thẳng thừng bỏ đi. Bỏ lại Nguyên Lạc đang ngồi trơ ra, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mã Vân quay trở lại chỉ thấy Nguyên Lạc đang ngồi một mình: “Ca ca đi đâu rồi?”
“Anh ấy nói có việc bận, nên đã đi trước rồi.” Nguyên Lạc vui vẻ trả lời, nhưng trên tay thì đang cầm bức hình của Phong Ma Lão Quái, cậu liền cất vào túi.
“Anh ấy bị làm sao vậy? Lâu rồi chúng ta không gặp mặt, sao lại bỏ đi mà không nói gì vậy?” Mã Vân phồng má, tức giận.
“Chúng ta vẫn đi xem phim được mà.” Nguyên Lạc cười nói.
“Thật sao? Vậy đi nhanh lên nào!” Mã Vân quay lại nét vui tươi, nắm tay Nguyên Lạc đi.
Mã Vân tung tăng bước đi trước, cười nói rất vui vẻ. Nhưng cô không biết rằng, Nguyên Lạc bước đi theo sau với vẻ mặt đầy nặng nề và sầu muộn.