Chương 27: Khiêu chiến

Nhị Hổ bất ngờ xuất hiện ngăn cản cuộc chiến của Tam Hổ, anh đi đến trước mặt Tam Hổ, rồi nhìn vào người đàn ông trung niên và nói: “Tiền bối chắc là Phong Ma Lão Quái của tỉnh An Hòa, đúng không?”

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Không ngờ ở đây cũng có người nhận ra ta.”

“Danh tiếng của tiền bối ở An Hòa quá lừng lẫy, hễ là người hắc đạo, không ai là không biết.” Nhị Hổ trả lời.

“Hèn chi ta có thể cảm nhận được sát khí huyết lệ ở cả 2 người, thì ra là đồng đạo.” Phong Ma Lão Quái liền thu lại sát khí của mình.

“Vậy thì càng dễ nói chuyện. Ta và 2 người các ngươi không thù không oán. Ta đánh người của các ngươi, ngươi đánh đệ tử của ta. Coi như là hòa, chỉ cần thả sư đệ của ta ra, ta lập tức rời khỏi đây.” Phong Ma Lão Quái đột nhiên thay đổi cách nói chuyện. Dường như hắn không muốn đánh nhau nữa, mà chỉ muốn rời khỏi đây.

Lí do là khi thấy Nhị Hổ xuất hiện, hắn cảm nhận được khí thế của người này cũng ở cấp độ Bán Bộ Tông Sư, so với Tam Hổ thì chỉ có hơn chứ không kém. Một mình Tam Hổ là đã đủ khiến hắn tốn không ít công sức mới thắng được, nếu có thêm Nhị Hổ, có lẽ hắn sẽ thắng ở thế rất thảm. Tất nhiên là hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi mà chống lại cả 2 người cùng lúc.

“Không biết sư đệ của tiền bối là ai? Nhưng chúng tôi chắc chắn là không hề giam giữ người nào như vậy ở đây.”

Nhị Hổ nghiêm túc quan sát Phong Ma Lão Quái. Đối phương là nhân vật khét tiếng một vùng, lại còn là một Tông Sư võ thuật, dù anh và Tam Hổ cùng nhau liên thủ, phần thắng cũng sẽ rất thấp. Nên nếu có thể tránh được một trận chiến, anh nhất định sẽ chọn tránh đi.

“Sư đệ của ta mặc dù không nổi tiếng, nhưng cũng có thực lực của một Tông Sư. Mấy năm nay, hắn nhận nhiệm vụ dạy dỗ và bảo vệ một tên nhóc nhà giàu. Và hôm qua, ta nhận được tin là cả 2 thầy trò hắn đã bị tập đoàn Phúc Thịnh các ngươi bắt giữ.”

Nhị Hổ nghe xong liền hiểu rõ mọi chuyện. Hôm trước, anh nhận được tin Nguyên Lạc đã đánh bại một Tông Sư trên đảo Phúc Châu. Vậy chắc chắn tên Tông Sư đó chính là sư đệ của Phong Ma Lão Quái.

“Vậy thì tôi đã biết sư đệ của tiền bối đang ở đâu rồi.” Nhị Hổ nói.

“Hắn đang ở đâu?”

Nhị Hổ liền kể lại mọi việc cho Phong Ma Lão Quái nghe. Sự đệ của hắn, lão Toàn, hiện đang bị nhốt trong nhà tù của thành phố, còn ở đây chỉ giam giữ duy nhất Triệu Huy Hoàng. Vì đối phương có thực lực hơn hẳn mình, lại còn là một kẻ tàn nhẫn. Nếu giấu diếm mọi chuyện, nhiều khi sẽ có hậu quả khôn lường.

“Tôi sẽ liên lạc với thị trưởng thành phố và yêu cầu thả sư đệ của tiền bối ra.”

“Ồ! Ngươi có thể yêu cầu thị trưởng đặc xá cho sư đệ của ta à. Ta rất là hiếu kỳ đó?” Phong Ma Lão Quái ngạc nhiên hỏi.

“Không dám giấu gì tiền bối, đại ca của chúng tôi vốn là nghĩa đệ của thị trưởng thành phố.”

Phong Ma Lão Quái chợt nhận ra, làm sao sư đệ của hắn có thể bị bắt dễ dàng như vậy được. Cho dù 2 người trước mặt hắn có sức mạnh khác với Bán Bộ Tông Sư bình thường, nhưng nếu muốn chạy trốn, họ tuyệt không thể giữ chân được sư đệ của hắn. Nếu vậy thì chắc chắn là do người mà họ gọi là đại ca kia đã ra tay.

“Ta có một điều thắc mắc.” Phong Ma Lão Quái hỏi tiếp.

“Có gì thắc mắc, mời tiền bối cứ nói.”

“Sư đệ của ta không thể nào bị 2 người các ngươi đánh bại được. Có phải 2 ngươi đã liên thủ với đại ca của các ngươi để bắt sư đệ của ta, đúng không?”

Nhị Hổ và Tam Hổ nhìn nhau một cái rồi nói: “Đúng là sự đệ của tiền bối do đại ca của chúng tôi đánh bại và bắt giữ. Nhưng lúc xảy ra sự việc, chúng tôi không hề có mặt ở đó. Và theo những gì chúng tôi biết, lúc đó chỉ một mình đại ca chúng tôi ra tay thôi.”

Phong Ma Lão Quái hít một hơi thật sâu. Có thể một mình đánh bại sư đệ hắn, thì thực lực chắc chắn cũng phải là một Tông Sư, cũng có thể là ngang cơ với hắn. Một tia chiến ý lóe lên trong đầu hắn. Với thực lực bây giờ của hắn, muốn kiếm một đối thủ xứng tầm, quả thật rất khó.

“Đại ca của các ngươi là ai? Ta thật sự rất có ý muốn gặp.”

Nhận ra sự thay đổi trong lời nói của Phong Ma Lão Quái, Nhị Hổ liền cảnh giác: “Tiền bối, đại ca của chúng tôi là một người rất kín tiếng. Không thích giao du, tiếp xúc với người lạ. Chỉ e không thể phụng bồi tiền bối được.”

Hiểu được ý của Nhị Hổ, Phong Ma Lão Quái chỉ cười khẽ và nói: “Không sao, những kẻ mạnh cũng thường rất lập dị. Vậy khi khác, ta với mấy huynh đệ của An Hòa sẽ tìm đại ca của mấy người trò chuyện vậy.”

Lời nói kèm theo hàm ý khiêu chiến, Nhị Hổ và Tam Hổ làm sao mà không nhận ra. Ý của hắn đã rất rõ, tiếp theo hắn sẽ dẫn đàn em của hắn đến đây khiêu chiến với Nguyên Lạc.

“Phong Ma tiền bối, tôi đã đồng ý giúp cho sư đệ của ông thoát khỏi cảnh tù tội. Tại sao ông vẫn muốn tiếp tục gây chuyện?” Nhị Hổ nhìn hắn với ánh mắt đầy giận dữ.

“Ta đã biết sư đệ của ta đang ở đâu. Ta có thể giải cứu hắn bất cứ lúc nào. Nhưng đại ca mấy người lại khiến ta cực kỳ hứng thú. Ta nhất định phải đấu với hắn.”

Phong Ma Lão Quái không cầm được sự hưng phấn, sát khí của hắn lại tỏa ra khắp nơi, khiến cả người Nhị Hổ chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Nói xong, hắn quay đầu bước ra ngoài, hắn thậm chí bỏ mặc cả 2 anh em song sinh Thiên, Địa đang nằm bất tỉnh ở đó. Đối với hắn, họ cũng chỉ là con cờ, nếu đã hết tác dụng, thì hắn sẽ không cần nữa, cứ tùy tiện vứt qua một bên thôi.

Nhị Hổ và Tam Hổ cũng không dám ngăn cản Phong Ma Lão Quái, chỉ biết đứng nhìn hắn bỏ đi. Đợi khi hắn đi xa, Tam Hổ mới dám quay qua hỏi:

“Nhị ca! Bây giờ chúng ta làm sao? Có cần phải nói với đại ca không?”

“Tất nhiên là phải nói. Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị trước, đây sẽ là cơ hội giúp đại ca tiến lại gần hơn với việc thống nhất thế giới ngầm của Gia Yên.” Nhị Hổ không có chút nào lo lắng, anh thậm chí còn đang mỉm cười một cách lạ lùng.

Bên ngoài Phúc Thịnh, Phong Ma Lão Quái đang bước đi nhìn rất ung dung, nhưng sát khí quanh hắn vẫn tỏa ra mãnh liệt. Khiến những người đi đường xung quanh cũng phải ớn lạnh. Hắn đi một lúc liền lấy điện thoại ra và gọi:

“Tập hợp tất cả mọi người! Tôi muốn tất cả có mặt ở Gia Yên trong vòng 3 ngày. Nếu tôi biết có ai cố tình không đến, tôi nhất định diệt trừ kẻ đó”

Phong Ma Lão Quái vốn là người đứng đầu thế giới ngầm của tỉnh An Hòa, thế lực tuy không bằng Triệu Bá Thịnh hay Dương Khánh, nhưng đàn em dưới trướng hắn cũng lên đến mấy trăm người. Sau một tiếng huy động của hắn, vô số người của hắn bắt đầu tập trung về Gia Yên.

Vì số lượng quá đông và cũng sợ sẽ bị lực lượng cảnh sát chú ý. Nên các đàn em của hắn phải chia ra dùng các phương tiện khác nhau để đến Gia Yên. Ước chừng có đến hơn 500 người, đang cùng nhau tiến về Gia Yên. Không ai biết rằng Gia Yên sắp trở thành một chiến trường của Phong Ma Lão Quái và Nguyên Lạc.

--------------------------------------------------

“Mọi người biết gì chưa? Lớp mình lại có thêm sinh viên mới đó.”

“Thật vậy sao? Là nam hay nữ thế?”

“Là nữ nha, hồi nãy tôi có gặp. Rất là xinh đẹp và dễ thương đó.”

Mọi người trong lớp học bỗng nhiên nháo nhào vì tin tức có một sinh viên mới. Mã Vân cũng rất hiếu kỳ nên cũng tụ tập lại nghe ngóng. Còn Nguyên Lạc thì vẫn ung dung ngồi cạnh cửa sổ ngắm bầu trời bên ngoài. Cho đến giờ, cậu vẫn không thể hòa đồng với mọi người trong lớp.

Đúng hơn là mọi người trong lớp đều sợ cậu. Mấy ngày trước, Nguyên Lạc đã ra tay đánh Dương Húc và Dương Thiên Bửu, còn khiến cả 2 phải nhập viện điều trị, chuyện đó khắp trường ai cũng biết. Phần lớn những người theo học trong trường đều là con nhà giàu và quyền thế. Nên họ điều biết Dương gia đáng sợ đến thế nào. Chắc chắn Dương gia sẽ không tiếc sức lực báo thù cậu. Họ rất sợ nếu có mối quan hệ gì với cậu, có thể sẽ bị cậu liên lụy.

Tuy bị mọi người xa lánh, Nguyên Lạc cũng chẳng thèm để ý. Dù sao cậu đã quen với việc sống đơn độc rồi.

“Nhìn kìa! Cô ta đến rồi kìa!” Một tiếng hét cất lên thu hút sự chú ý của Nguyên Lạc.

Từ ngoài cửa, một thiếu nữ bước vào. Cô gái chừng đôi mươi, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, đôi mắt to và trong trẻo, làn da mịn màng, gương mặt không hề trang điểm nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp. So với Mã Vân tuyệt không hề thua kém, mà Mã Vân lại chính là hoa khôi của trường.

“Xin chào mọi người! Mình tên là Hàn Bạch Dạ.”

Tất cả thấy Hàn Bạch Dạ rất xinh đẹp và còn dễ gần, ngoại trừ Nguyên Lạ ra, mọi người đều xúm lại vây quanh cô hỏi han và làm quen. Nhìn thấy cô gái mới nhập học được mọi người hoan nghênh và chào đón đến vậy, Nguyên Lạc cũng chỉ biết thở dài tự an ủi mình.

Sau khi tiết học bắt đầu, lớp học mở trở lại yên tĩnh. Hàn Bạch Dạ đi đến ngồi ở một cái bàn gần cuối lớp.

Trong giờ học, Mã Vân có thói quen thường hay quay xuống liếc nhìn Nguyên Lạc. Còn Nguyên Lạc thì không hề chú ý đến bài giảng, từ đầu đến cuối chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng hôm nay khi Mã Vân quay đầu nhìn thì phát hiện Hàn Bạch Dạ đang nhìn chằm chằm vào Nguyên Lạc.

‘Lẽ nào, cô ta để ý Lạc ca rồi?‘ Một nỗi bất an dâng lên trong lòng Mã Vân.

Hàn Bạch Dạ cảm thấy có người đang nhìn mình, cô liền quay lại thì thấy Mã Vân đang nhìn cô, cô nở nụ cười chào lại. Nhưng Mã Vân lại hiểu lầm, cô nghĩ rằng Hàn Bạch Dạ đang cười thách thức cô. Nên cô rất là tức giận.

Khi tiết học vừa kết thúc, Mã Vân liền chạy xuống chỗ của Nguyên Lạc, cô kéo tay của cậu lên.

“Lạc ca! Chúng ta ra ngoài uống gì đó nha? Hay là ăn cái gì đó cũng được.”

Nguyên Lạc cảm thấy khó hiểu, nhưng cậu cũng đứng dậy đi theo. Trên đường ra khỏi lớp, Mã Vân vẫn ôm chặt lấy cánh tay của cậu. Khi đi ngang qua Hàn Bạch Dạ, cô không quên ném một ánh nhìn khi dễ cho đối phương, giống như là cô đang thể hiện mình đang là kẻ chiến thắng. Đáp lại ánh mắt đó, Hàn Bạch Dạ cũng chỉ cười lại một cách dịu dàng.

Ở một gốc sân trường, Nguyên Lạc và Mã Vân đang ngồi vừa ăn uống nói vừa trò chuyện với nhau. Thì họ thấy từ xa Hàn Bạch Dạ đang đi đến chỗ của họ.

“Thì ra 2 người ở đây. Tôi cứ đi tìm nãy giờ.” Hàn Bạch Dạ đi đến trước mặt Mã Vân và cười nói.

Cô đưa tay mình ra: “Tôi nghe nói cậu chính là lớp trưởng, phải không? Rất hân hạnh được gặp cậu, tôi là sinh viên mới, sẽ cần cậu chiếu cố nhiều hơn.”

Từ sau khi Dương Thiên Bửu nhập viện, hắn đã trở thành người thực vật. Vai trò lớp trưởng đã được mọi người bầu chọn giao cho Mã Vân làm. Mã Vân nhất thời khó hiểu khi Hàn Bạch Dạ lại đột ngột tiếp cận cô, cô vô thức đưa tay ra bắt tay với Hàn Bạch Dạ.

“Còn người này là bạn trai của cậu à?” Hàn Bạch Dạ đột nhiên quay qua nhìn Nguyên Lạc và nói.

Mã Vân liền bất ngờ trở nên xấu hổ, khuôn mặt của cô đỏ ửng lên trông rất quyến rũ. Cô cũng không biết trả lời làm sao, vì cả 2 vẫn chưa chính thức hẹn hò.

“Phải!” Nguyên Lạc ngây thơ trả lời. Cậu vẫn không hiểu 2 từ bạn trai thật ra là gì. Nhưng cậu xem Mã Vân là bạn bè, và cậu là con trai.

Mã Vân nghe vậy liền giật nảy người, khuôn mặt lại càng đỏ hơn nữa, cô không ngờ Nguyên Lạc lại chủ động như thế. Cô xấu hổ cúi gầm mặt xuống, không dám nói gì.

Nguyên Lạc không hiểu có chuyện gì, nhưng thấy 2 cô gái cần tâm sự với nhau nên đành đứng lên: “Được rồi! Hai người cứ nói chuyện vui vẻ. Tôi đi đây.”

Nhưng vừa đi được vài bước, cậu lại quay đầu lại, cậu thấy Hàn Bạch Dạ vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Hàn Bạch Dạ lại lên tiếng trước: “Có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì!” Nguyên Lạc vừa nói vừa vẫy tay đi khỏi đó.

Thật ra cậu đã cảm nhận được cô gái này có chút gì đó rất kỳ quái. Cậu biết là cô ta luôn nhìn mình trong lớp học. Nhưng cậu không hề để tâm, vì ánh mắt của cô ta đối với cậu không hề có sát khí, ánh mắt đó chỉ giống như đang hiếu kỳ về cái gì đó. Mà nếu cô ta không có ác ý gì với cậu, thì cậu cũng không ngại để cô ta nhìn.

Sau khi biết được tin Phong Ma Lão Quái rút lui, Triệu Bá Thịnh cực kỳ ngạc nhiên.

“Phong Ma Lão Quái vốn là cấp bậc Tông Sư, hắn có thể dễ dàng đánh bại hàng trăm người cùng một lúc mà. Tại sao hắn lại không thể phá hủy một tập đoàn Phúc Thịnh nhỏ bé đó chứ?”

Kim Toàn vội vàng kể lại tin tức. Sau khi Phong Ma Lão Quái bước vào tòa nhà, hắn đã ra tay đánh gục toàn bộ bảo vệ trong đó, nhưng đến khi chủ tịch tập đoàn Phúc Thịnh xuất hiện, hắn lập tức bỏ đi về.

“Tôi còn nghe được tin tức khác là Phong Ma Lão Quái đã triệu tập toàn bộ đàn em của hắn ở An Hòa đến Gia Yên này. Không đến 3 ngày, bọn họ sẽ tập hợp đầy đủ ở đây.”

“Cái gì? Tất cả đàn em của hắn sẽ đến đây?” Triệu Bá Thịnh cực kỳ hoảng hốt.

Hắn biết số lượng đàn em của Phong Ma Lão Quái không dưới 500 người. Nếu tất cả đều tiến vào Gia Yên, thì rất có thể hắn sẽ tuyên chiến với toàn bộ thế giới ngầm ở đây. Và sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tất cả kế hoạch của hắn.

“Chúng ta phải tìm mọi cách ngăn cản hắn lại.” Triệu Bá Thịnh hoàn toàn không ngờ đến sự việc lại diễn ra như vậy.

Hắn rất khó hiểu, chẳng lẽ tập đoàn Phúc Thịnh lại có gì đó nguy hiểm đến nỗi mà Phong Ma Lão Quái phải huy động toàn bộ người của hắn đến đây. Hoặc cũng có thể hắn muốn nhân cơ hội này mở rộng lãnh thổ đến Gia Yên.

Trong khi Triệu Bá Thịnh còn đang bận tâm suy nghĩ, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào phòng. Người đàn ông này mặc một bộ đồ vest lịch lãm, có mái tóc và bộ râu quai nón bạc trắng, dáng vẻ vạm vỡ, ánh mắt vô cùng sắc bén và uy phong, đặc biệt là khuôn mặt có vài nét giống với Mã Chiêu Minh và Mã Đức Bình.

“Mã Trung Anh! Cuối cùng ông cũng đến.” Triệu Bá Thịnh chỉ liếc nhìn người đàn ông và nói.

“Triệu Bá Thịnh! Ngươi cũng quá kiêu ngạo đó, dám gọi ta đích thân đến đây nói chuyện. Ở trong tù lâu quá, ngươi đã quên ta là ai rồi sao?” Người tên Mã Trung Anh này nói chuyện có vẻ rất bình thường, không có một nét giận dữ nào, nhưng Triệu Bá Thịnh lại cảm thấy mỗi lời ông nói ra đều có sát khí nồng nặc.

Triệu Bá Thịnh cố gắng nói tiếp: “Ông phải biết là tôi hiện tại không thể tùy tiện bước ra ngoài. Nhưng tôi vẫn muốn gặp ông để nói chuyện. Ông đã từng hứa là sẽ bảo vệ cho người thân của tôi. Tại sao ông lại để Mã Đức Bình bắt giữ con trai tôi?”

Mã Trung Anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Con trai ngươi bị bắt là vì hắn đã đụng vào một người không nên đụng. Người này, ngay cả ta còn không dám tùy tiện chọc vào.”

“Ngay cả ông, trưởng tử của Mã Chiêu Minh, cũng thể đụng vào sao?” Triệu Bá Thịnh hít một hơi rồi nói.

Người đàn ông đang đứng trước mặt hắn chính là anh trai ruột của Mã Đức Bình, cũng là trưởng tử của Mã Chiêu Minh. Xét theo vai vế, ông là người có khả năng kế thừa chức vị gia chủ của Mã gia nhất. Nhưng lẽ ra ông ta đang phải bận công việc ở nước ngoài. Tại sao ông ta lại xuất hiện ở Gia Yên này?

“Người này là một tồn tại kinh khủng hơn cả Mã gia. Cho dù là phụ thân của ta, cũng phải cung kính với người này mấy phần.”

“Người đó rốt cuộc là ai?” Triệu Bá Thịnh sợ sệt nói tiếp.

Mã Trung Anh kể hết mọi chuyện về Nguyên Lạc cho hắn nghe. Đầu tiên ông kể đến là Lão Sư và câu chuyện Mã Chiêu Minh đã gặp Lão Sư như thế nào. Từ lúc nhỏ, Mã Trung Anh đã được nghe Mã Chiêu Minh kể về sức mạnh vô địch của Lão Sư. Ông cũng rất sùng bái Lão Sư, xem Lão Sư như một mục tiêu sống của mình.

Vì những câu chuyện Mã Chiêu Minh kể năm xưa, ông trở nên say mê với võ thuật. Ông từng ra sức tập luyện võ thuật, và mong ước của ông là được Lão Sư nhận làm đệ tử. Nhưng Lão Sư lại nói là ông không có tài năng về võ thuật, dù có chăm chỉ luyện tập suốt đời cũng không thể trở thành cao thủ võ thuật được.

Không cam lòng, ông quyết khổ công rèn luyện bản thân hơn nữa để chứng minh cho Lão Sư thấy. Cũng vì sự say mê võ thuật biến thành một ám ảnh cả đời của ông, Mã Chiêu Minh rất thất vọng vì ông không hề để tâm đến việc làm ăn và kế thừa Mã gia, mà chỉ biết chú tâm vào võ thuật. Cuối cùng, Mã Chiêu Mình đành dành hết hy vọng của Mã gia vào Mã Đức Bình. Điều này cũng dẫn đến sự xung đột không hề nhỏ giữa ông và em trai.

Từ một người sẽ trở thành gia chủ tương lai của Mã gia, Mã Trung Anh mất quyền kế thừa vào tay Mã Đức Bình. Ông đã rất tức giận và bỏ đi khỏi Mã gia, lấy cớ là ra nước ngoài làm ăn. Nhưng sự thật là ông chưa từng rời khỏi Gia Yên.

Ông âm thầm xây dựng thế lực cho riêng mình, nhằm chống đối lại với Mã gia, và nhất là Mã Đức Bình. Năm xưa, lúc Mã Đức Bình truy bắt thế lực của Triệu Bá Thịnh, chính ông đã ra tay giúp đỡ che chở cho vài thân tín của hắn như Kim Toàn và con trai hắn, Triệu Huy Hoàng.

“Hiện tại, đệ tử của Lão Sư đang ở Gia Yên, mấy hôm trước cậu ta có đi đến đảo Phúc Châu chơi và đã đụng chạm đến Triệu Huy Hoàng, chính cậu ta đã một mình đánh bại hắn và lão Toàn. Và có lẽ lý do khiến Phong Ma Lão Quái phải huy động toàn bộ nhân lực cũng là vì cậu ta.”

“Tại sao Phong Ma Lão Quái phải làm vậy? Hắn chỉ đi đến Phúc Thịnh thôi mà.”

Mã Trung Anh nhắm mắt, thở dài: “Hiện tại, cậu ta chính là chủ tịch chân chính của Phúc Thịnh.”

“Cái gì, hắn chính là Tam tổng sao?”

“Không phải, Tam tổng chỉ là người đại diện bên ngoài cho cậu ta thôi. Nhưng đừng coi thường người này, hắn là thành viên của đội đánh thuê Hắc Hổ, xếp vị trí thứ 3, gọi là Tam Hổ.”

Nhắc đến Hắc Hổ, Triệu Bá Thịnh liền nhớ đến người đã cứu hắn khỏi nhà tù lúc trước. Người đó cũng là thành viên của Hắc Hổ, tự xưng là Nhất Hổ. Điều làm hắn kinh sợ hơn là khi Mã Trung Anh nói rằng Nguyên Lạc đã thu phục toàn bộ những thành viên còn lại của Hắc Hổ. Hắn từng chứng kiến sức mạnh của Nhất Hổ, có lẽ đã đạt đến cấp độ Tông Sư. Nếu không có vị đại nhân kia ra tay, thì có lẽ Nhất Hổ sẽ giết luôn hắn.

“Ta khuyên mấy người tạm thời đừng động vào cậu ta. Ngay cả Phong Ma Lão Quái cũng không phải là đối thủ của cậu ta đâu.”

Triệu Bá Thịnh càng thêm sợ hãi: “Kể cả Phong Ma Lão Quái cũng không thể đánh lại hắn. Vậy thì hắn phải ở cấp độ nào?”

Mã Trung Anh lắc đầu nói: “Ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Ngươi thật sự không biết sự đáng sợ của họ đâu. Không nói đến Lão Sư, chỉ đồ đệ của ông ta đã là sự tồn tại vượt qua Tông Sư rồi. Một Tông Sư bình thường, tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu ta.”

Triệu Bá Thịnh càng cảm thấy không thể tin vào những gì mình nghe được. Một người thiếu niên trẻ tuổi chỉ tầm 20 đã có thực lực hơn cả một Tông Sư. Thế người Lão Sư kia phải là nhân vật khủng bố đến thế nào.

Mã Trung Anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Triệu Bá Thịnh, ông cũng hiểu được. Từ ban đầu khi ông biết được Lão Sư có một người đồ đệ trẻ như vậy, ông đã rất phẫn nộ. Tại vì ông luôn mơ ước mình có thể trở thành đệ tử của Lão Sư, thế nhưng Lão Sư lại chọn một tiểu tử thay vì ông.

Nhưng sau khi chứng kiến được sức mạnh của Nguyên Lạc. Ông đã nhận ra, người thiếu niên này đúng là thiên tài võ thuật. Một mình đánh bại cả đội Hắc Hổ, một quyền hạ gục cả một Tông Sư. Rõ ràng tài năng của cậu ta đã vượt qua ông. Hiện tại, ông đã ngoài 60, nhưng cũng chỉ là một Tông Sư bình thường thôi. Ông tự nhận mình không phải là đối thủ của cậu.

“Theo như ông nói, hiện giờ hắn là nghĩa đệ của Mã Đức Bình. Mã Chiêu Minh còn rất xem trọng hắn. Như vậy, vị trí gia chủ chắc chắn đã thuộc về Mã Đức Bình rồi.” Triệu Bá Thịnh vội đổi chủ đề, ánh mắt hắn lóe lên một tia mờ ám.

“Ngươi không cần khích tướng ta. Ta đã không còn có ý định tranh giành vị trí gia chủ đó nữa rồi.” Mã Trung Anh tất nhiên đã biết kế khích tướng của Triệu Bá Thịnh. Chỉ là câu trả lời của ông khiến hắn rất khó hiểu.

“Ông thật lòng từ bỏ cái ghế gia chủ đó sao?”

“Triệu Bá Thịnh! Ngươi thật sự không hiểu được, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tiền bạc hay quyền lực của ngươi dù có lớn cỡ nào, tất cả đều chỉ là phù du.” Mã Trung Anh nói với vẻ mặt có một chút lãnh đạm.

Quả thật lúc trước, ông vẫn còn muốn tranh đoạt vị trí đó. Ví như sau khi rời khỏi Mã gia, ông vẫn cử người theo dõi mọi hoạt động của Mã gia. Đặc biệt, vị nhị trưởng lão trong hội trưởng lão của Mã gia chính là gián điệp của ông. Nhưng từ sau khi ông biết đến Nguyên Lạc, và chứng kiến những gì cậu có thể làm, ông cũng đã ngộ ra, gia sản của Mã gia chẳng là gì trong mắt những cường giả như Nguyên Lạc. Chỉ cần cậu ta muốn, thì cả Mã gia cũng có thể thuộc về cậu ta không chút khó khăn gì. Điển hình chính là Phúc Thịnh, cậu ta chỉ cần trong một đêm là thâu tóm được nó dễ dàng.

Mã Trung Anh cũng không nói gì thêm nữa, ông quay người bỏ đi.

Kim Toàn lúc này mới đi lại hỏi Triệu Bá Thịnh: “Ông chủ, bây giờ chúng ta làm sao?”

“Nếu như những gì ông ta nói là sự thật. Thì chúng ta không nên trở thành kẻ thù của người thiếu niên kia. Nhưng tôi vẫn muốn kiểm chứng thực lực chân chính của hắn.” Nghe Mã Trung Anh nói thế, Triệu Bá Thịnh dường như cũng hiểu được đôi chút. Nhưng tận sâu trong tâm, hắn vẫn không muốn chịu thua.

“Ông muốn biết rõ sức mạnh của hắn. Vậy thì chúng ta chỉ cần ngồi xem hắn đánh bại Phong Ma Lão Quái như thế nào là được.” Kim Toàn nói.

“Khi nãy, ông ta đã nói Phong Ma Lão Quái tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn rồi. Có xem thêm cũng vô dụng. Cái chúng ta cần biết là giới hạn thật sự của cậu ta.”

“Vậy chúng ta cần làm gì?”

“Trong Tông Sư cũng chia ra mạnh yếu. Có tổng cộng 3 cấp bậc, lần lượt là Nhất Đẳng, Nhị Đẳng, và Tam Đẳng. Yếu nhất là Tông Sư Nhất Đẳng, và mạnh nhất là Tông Sư Tam Đẳng.”

Ba cấp bậc của Tông Sư cũng tương tự với Tam Kỳ của Khí Sư. Nhất Đẳng tương đương với Khí Sư Sơ Kỳ, Nhị Đẳng tương đương với Trung Kỳ, và Tam Đẳng là Hậu Kỳ. Lão Toàn tuy là Tông Sư, nhưng chỉ là Nhất Đẳng, thuộc hàng yếu nhất trong các Tông Sư. Còn Nguyên Lạc đã là Khí Sư Hậu Kỳ, nếu đem so với các Tông Sư khác, thì cũng thuộc hàng Tam Đẳng. Tất nhiên hắn không phải là đối thủ của cậu.

“Phong Ma Lão Quái cũng chỉ là Tông Sư Nhất Đẳng đỉnh phong. Nếu nói người thiếu niên đó có thể đánh bại hắn, thì người này ít nhất phải là Tông Sư Nhị Đẳng, hoặc có thể là Tam Đẳng.” Triệu Bá Thịnh nói tiếp.

Trước khi quyết định nên giữ thái độ trung lập hay thù địch với Nguyên Lạc, hắn muốn biết cậu đang ở cấp độ nào. Nếu cậu chỉ là Tông Sư Nhị Đẳng, hắn vẫn có thể miễn cưỡng bỏ tiền ra tìm người xử lý cậu. Nhưng nếu cậu thuộc cấp độ Tam Đẳng, hắn tuyệt đối không động vào. Vì những người là Tông Sư Tam Đẳng, ai cũng là lão quái vật có sức mạnh khủng bố, có thể chống lại hàng nghìn người, súng đạn hoàn toàn vô dụng trước họ.

“Thế chúng ta làm sao mới thăm dò được thực lực của hắn?” Kim Toàn người toát mồ hôi hỏi.

Triệu Bá Thịnh suy nghĩ một hồi rồi chợt nhớ ra: “Đến lúc chúng ta phải nhờ đến người bạn từ Bắc Quốc kia rồi.”

Nhớ đến cảnh tượng người đó một chiêu giết chết Nhất Hổ có thực lực ngang với một Tông Sư. Nên hắn suy đoán người này cũng có thể là Tông Sư Tam Đẳng rồi.

Triệu Bá Thịnh quay qua nói với Kim Toàn: “Liên lạc người đó đi, bảo rằng chúng ta có một ít rắc rối với một Tông Sư Nhị Đẳng, nhờ hắn ra tay giúp giải quyết vấn đề đi.”

Kim Toàn tuân lệnh chạy đi. Triệu Bá Thịnh ngồi ngã đầu ra sau ghế, hắn khẽ nhắm mắt lại, chìm vào những suy nghĩ.