Chương 1: Quả táo vàng

Tại một ngọn núi nằm ngoài thế tục hồng trần, phong cảnh của ngọn núi đó rất hùng vĩ, cây cỏ xanh tươi, trù phú, và có rất nhiều loài động vật đang sinh sống. Một bồng lai tiên cảnh, một hệ sinh thái cực kỳ đa dạng nằm ngoài sự can thiệp của con người. Giữa ngọn núi đó có một thác nước cao hàng chục mét, nước chảy xiết từ trên đỉnh thác xuống cực kỳ mạnh mẽ, áp lực nước khi đẩy từ trên đỉnh xuống dường như có thể nghiền nát mọi thứ.

Trước mặt thác nước, một chỏm đá dài chắc chắn nhô ra hướng về thác nước. Không biết là tự nhiên hay nhân tạo, chỏm đá đó vẫn rất vững chắc trước áp lực gió tạo ra từ dòng thác nước đầy mạnh mẽ kia. Trên chỏm đá cheo leo, gió thổi mạnh vô cùng, có 2 bóng người vẫn ung dung ở trên đó.

Người đang ngồi là một ông lão mặc một bộ trường bào màu trắng tinh, có râu tóc dài qua cả vai và cũng trắng y như bộ đồ. Nhưng ánh mắt ông vẫn đầy nét sắc sảo, tinh thuần không giống như một người cao tuổi.

Người còn lại là một chàng trai trẻ tuổi ngoài đôi mươi, thân hình săn chắc, vạm vỡ và cường tráng. Nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ thanh tao, nho nhã, thông minh như một thư sinh, càng không hợp với cơ thể đầy cơ bắp của mình. Chàng trai này thì lại chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, và đang trong tư thế quỳ gối ở kế bên ông lão.

"Lạc Nhi… con đã ở đây được bao lâu rồi?”

“Dạ, thưa Lão Sư, con đã quỳ ở đây được 10 canh giờ rồi.”

“Không, ý ta không phải là vậy.”

Người Lão Sư này mở mắt ra, ông nhìn lên bầu trời thì thấy mặt trăng đã lên cao, chiếu sáng cả ngọn núi, và rồi ông nhìn sang chàng trai.

“Ta muốn hỏi con là con đã ở ngọn núi này được bao lâu rồi?”

“Dạ, thưa Lão Sư, từ lúc người đem con về nuôi thì đã được 20 năm rồi.”

“Đã 20 năm rồi à!”

Đó là một ngày mưa bão của 20 năm về trước. Cũng tại thác nước này, lúc đó Lão Sư vẫn ngồi tại đây mặc kệ mưa gió. Bỗng từ trên trời, một chiếc máy bay đang bốc lửa lao nhanh xuyên qua đám mây và đâm thẳng xuống đất. Khi thấy chỗ rơi không cách xa thác nước là mấy, Lão Sư đã quyết định đi đến đó để cứu những người còn sống sót.

Dưới cơn mưa tầm tã, ngọn lửa của máy bay cũng đã tàn từ lâu. Lão Sư đi một mình trong đống đổ nát của chiếc máy bay, với hy vọng tìm được người còn sống. Thời gian cứ trôi qua, cho tới khi Lão Sư gần như bỏ cuộc và định bỏ đi, thì ông lại vô tình nghe thấy một tiếng khóc yếu ớt từ xa vọng lại.

Ông liền chạy lại chỗ tiếng khóc và lật tung hết đống đổ nát. Cuối cùng ông đã tìm thấy một đứa trẻ vẫn còn sống. Một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, bằng cách nào đó, đứa trẻ đã được bao bọc lại bằng những miếng nệm từ những chiếc ghế của máy bay và đã may mắn thoát chết.

“Thật là kỳ diệu, đúng là phép màu… Làm sao mà đứa trẻ này vẫn còn sống? Chẳng lẽ… đây là định mệnh… là ý trời?”

Từ đó, Lão Sư quyết định đem đứa bé về nuôi nấng. Ông đã mượn sữa của một con hổ mẹ sống tại ngọn núi này để nuôi dưỡng cậu. Lớn lên cậu trở thành bạn với tất cả muôn thú trong ngọn núi đó. Tuy nhiên, Lão Sư không để cậu trở thành một con người của hoang dã. Ông dạy cho cậu cách đọc, cách viết, cách xử sự như một người bình thường. Ông yêu thương và chăm sóc cậu như là ruột thịt của mình. Ông gọi cậu là Nguyên Lạc, cái tên được ghi trên vòng tay của cậu lúc nhỏ, là di vật duy nhất còn sót lại sau tai nạn.

"Lạc Nhi, đây là một ngọn núi thiêng, nó nằm cách biệt với thế giới bên ngoài, không phải ai cũng có thể vào đây được. Chiếc máy bay năm đó không chỉ vô tình rơi vào đây, chính là số mệnh đã sắp đặt để ta tìm thấy con. Suốt 20 năm nay, ta đã dạy cho con những gì mà ta biết. Bây giờ con đã sẵn sàng.”

“Dạ, thưa Lão Sư, ý người là con có thể trở thành Thánh Khí Sư?”

"Lạc Nhi, con có nhớ những gì ta kể về Thánh Khí Sư không?”

“Vâng…”

‘Thánh Khí Sư’ là những chiến binh trong truyền thuyết. Họ sử dụng những vũ khí đặc biệt được gọi là ‘Thánh Khí’. Những người sử dụng chúng, các Thánh Khí Sư, có nghĩa vụ phục vụ và bảo vệ chính nghĩa trên thế giới.

Lão Sư lúc trẻ cũng từng là một Thánh Khí Sư nổi tiếng. Ông là một huyền thoại được truyền tai nhau trong thế giới của các Thánh Khí Sư. Từ nhỏ, Nguyên Lạc lúc nào cũng được nghe Lão Sư kể về những câu chuyện của ông.

Những câu chuyện về các cuộc quyết đấu sinh tử, những trận chiến để giành lại công lý và chính nghĩa cho thế giới. Và rồi, Nguyên Lạc đã quyết định sau này mình sẽ trở thành một Thánh Khí Sư mạnh mẽ và đầy lòng chính nghĩa giống như Lão Sư.

“Con đã hiểu sai về Thánh Khí rồi. Chúng không chỉ là dụng cụ của Thánh Khí Sư, con không thể tự chọn Thánh Khí, mà chính Thánh Khí sẽ chọn người xứng đáng để sử dụng chúng.”

Lão Sư bỗng đứng lên, giọng ông liền trầm đi.

“Chỉ những người được Thánh Khí chọn mới có thể gọi là Thánh Khí Sư, con hiểu chưa?”

“Vâng, Lão Sư.”

Nguyên Lạc cúi đầu xuống, bày tỏ lòng kính trọng và tiếp tục lắng nghe Lão Sư. Đối với cậu, Lão Sư không chỉ là người cha đáng kính, mà còn là người thầy, người bạn mà cậu ngưỡng mộ nhất.

“Ta không phải nói con đã sẵn sàng để trở thành Thánh Khí Sư. Ý ta là con đã sẵn sàng cho thử thách của Thánh Khí.”

“Thử thách…?”

“Trăng đã lên cao rồi. Đã đến lúc, con hãy nhìn xuống dưới kia.”

Lão Sư bước ra rìa của chỏm đá và chỉ xuống cái hồ lớn ở dưới thác nước.

“Dưới đáy hồ này, có một mật đạo thông đến hang động nằm phía sau thác nước. Ở trong hang động đó, có một Thánh Khí vẫn đang ngủ say.”

Nguyên Lạc liền đứng dậy đi đến chỗ Lão Sư và nhìn xuống dưới. Cậu rất ngạc nhiên vì cậu không biết rằng có một Thánh Khí ở gần mình đến thế. Cậu càng ngạc nhiên hơn khi mà Lão Sư chưa từng kể với cậu về nó.

“Lão Sư, chẳng phải người đã nói là các Thánh Khí đều nằm trong sự bảo vệ của Thánh Điện mà, tại sao nó lại ở đây?”

‘Thánh Điện’ là một nơi bí mật do các Thánh Khí Sư tạo ra. Nhằm mục đích là cất giữ và bảo vệ tất cả Thánh Khí khỏi những người muốn dùng chúng cho những ý đồ xấu xa. Sự tồn tại và vị trí của Thánh Điện nằm ngoài sự hiểu biết của người thường.

“Ta chưa từng nói là Thánh Điện đang nắm giữ tất cả Thánh Khí. Họ chỉ đang giữ những Thánh Khí đã được biết đến thôi. Dưới đáy hồ này, ít nhất vẫn còn một Thánh Khí chưa từng có ai biết đến. Kể cả ta.”

“Kể cả Lão Sư sao?”

Lời nói của Lão Sư khiến cho Nguyên Lạc ngày càng tò mò và phấn khích. Lúc này, cậu chỉ muốn nhảy ngay xuống dưới và tìm được Thánh Khí đó. Tuy nhiên, nếu không có sự cho phép của Lão Sư, cậu sẽ không bao giờ dám nhảy xuống. Lời nói của Lão Sư là trên hết.

“Đúng vậy, bây giờ con hãy đi xuống dưới đó và chịu sự thử thách của Thánh Khí đi.”

“Người nói thật sao?”

Đúng lúc này, cậu đã được giải thoát khỏi sự chờ đợi. Một lời chấp thuận đã xuất hiện.

“Thật! Hãy cho ta thấy những gì con đã học được trong 20 năm qua. Lời dặn dò duy nhất của ta là hãy sống sót trở về.”

“Vâng, thưa Lão Sư. Con sẽ không làm người thất vọng.”

Chỉ đợi có thế, không chần chừ gì cả, Nguyên Lạc hít một hơi thật sâu và lập tức nhảy xuống dưới hồ.

Đáy hồ sâu thẳm và rộng lớn. Trời đã tối, tuy là có trăng sáng nhưng dưới hồ thì chỉ có một màu đen nghịt. Đừng nói là tìm ra mật đạo, chỉ nhìn thôi đã là không thể. Trong suốt 20 năm qua, Lão Sư đã truyền cho Nguyên Lạc một kỹ năng gọi là ‘Tự Nhiên Dung Thể’. Kỹ năng này giúp cậu hòa làm một với tự nhiên, tăng cường tất cả các giác quan, giúp cậu có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh dễ dàng hơn, nhất là ở những môi trường như dưới nước.

Sau khi lặn xuống hồ, Nguyên Lạc liền để cơ thể hòa làm một với dòng nước, cảm nhận các dòng chảy trong hồ. Với kỹ năng này, cậu có thể nín thở lâu hơn người bình thường. Đồng thời cậu còn có thể nạp thêm không khí từ tự nhiên để cho mình thở.

Sau một hồi lâu, Nguyên Lạc đã phát hiện một dòng chảy xuống mật đạo của hang động. Cậu liền bơi theo dòng chảy đó xuống mật đạo. Bơi theo mật đạo tối tăm, cậu tận dụng hết kỹ năng của mình để cảm nhận mọi thứ xung quanh, và cuối cùng cậu cũng thấy được ánh sáng phía trên mặt nước.

Trồi lên mặt nước, trước mặt cậu là một hang động rất là to, cao ít nhất là 3, 4 mét. Đây là một hang động nhân tạo, nhìn giống một đường hầm hay là lăng mộ hơn là một hang động. Với 2 bên mặt tường là những viên đá lót được đục đẽo đầy tinh tế. Trong đây không có một thứ gì làm nguồn sáng, nhưng trong hang động vẫn đủ sáng để nhìn thấy rõ.

Nguyên Lạc tiếp tục đi vào trong hang động, không có ngã rẽ nào, chỉ có một đường thẳng, càng đi vào trong hang động càng sáng hơn. Cho đến khi, cậu thấy trước mặt mình là vật đã phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả hang động này. Đó là một quả táo màu vàng.

Tại ngõ cụt của hang động, nằm trên một cột đá, một quả táo vàng tỏa sáng đáng kinh ngạc. Nguyên Lạc liền nghĩ thầm: ‘Đó có phải là Thánh Khí không?’. Từ lúc bước vào đây, chỉ có một đường đi, cậu luôn dùng kỹ năng hết mức tối đa để cảm nhận mọi thứ xung quanh và đảm bảo không có cạm bẫy, hay bỏ lỡ lối đi nào khác. Vậy đây nếu không phải là Thánh Khí thì là gì?

Thay vì suy nghĩ nhiều, cậu quyết định đến đó lấy quả táo vàng. Ngay khi cậu đưa tay lên chuẩn bị lấy thì một tiếng động lớn xảy ra, hang động đột nhiên rung chuyển mạnh. Nguyên Lạc rất cẩn thận, cậu liền nhảy bật ra sau thật xa và quan sát mọi thứ.

Bức tường phía sau của quả táo vàng bỗng tách ra làm 2, để lộ một khoảng không tối đen, từ bên trong màn đêm, một sinh vật có hình dạng người khổng lồ cao hơn 2 mét bước ra. Cơ thể sinh vật đó từ đầu đến chân hoàn toàn làm bằng đá, giống như một bức tượng hình người được điêu khắc một cách bất cẩn và vội vàng, qua loa. Không được tỉ mỉ và tinh xảo, khuôn mặt thì khá giống mặt người nhưng không hề phát ra sinh khí của con người. Trên mình thì toàn những chỗ lở loét và nứt vụn, chứng tỏ nó đã ở đây rất lâu rồi.

“Không lẽ đây chính là Bù Nhìn Đất mà Lão Sư đã từng kể? Nó là kẻ bảo vệ Thánh Khí à?”

‘Bù Nhìn Đất’ là một sinh vật được các nhà Giả Kim Thuật tạo ra với nhiệm vụ bảo vệ và canh chừng những hầm mộ quan trọng. Chúng không có suy nghĩ và cảm giác, chúng chỉ biết thực hiện nhiệm vụ đã được giao.

Xác nhận Nguyên Lạc là người xâm phạm hang động. Bù Nhìn Đất liền thực hiện nhiệm vụ của mình, tiêu diệt những kẻ xâm phạm. Nó liền tiến đến chỗ cậu và dùng những quả đấm bằng đá của mình để nghiền nát cậu.

Nguyên Lạc biết mình không thể nói chuyện hay thuyết phục Bù Nhìn được. Chúng là những sinh vật vô tri, chỉ biết nghe theo lệnh chủ nhân của chúng thôi. Không còn cách nào khác, cậu liền nhận ra thử thách của mình là phải đánh bại tên Bù Nhìn Đất này.

Những nắm đấm của Bù Nhìn Đất cực kỳ mạnh và nhanh, chúng để lại những lỗ to dưới đất. Nguyên Lạc sử dụng kỹ năng Tự Nhiên Dung Thể của mình để cảm nhận sự di chuyển của Bù Nhìn trong không khí và né chúng.

Tuy Bù Nhìn Đất có sức mạnh khủng khiếp, nhưng Nguyên Lạc có sự linh hoạt và phản ứng cực nhanh nên có thể né những cú đấm rất dễ dàng. Cậu tập trung vào từng cử động nhỏ của Bù Nhìn, cậu đang cố tìm ra sở hở của nó.

Cậu vừa né, vừa chờ thời cơ, cậu cuối cùng đã nắm được cách thức di chuyển của Bù Nhìn Đất. Đầu tiên cậu tiến sát về phía Bù Nhìn, theo phản ứng, Bù Nhìn lập tức tung nắm đấm từ trên xuống. Sau đó, nhờ vào sự nhanh nhẹn, cậu liền né và vòng ra phía sau của Bù Nhìn.

Vì Bù Nhìn Đất phản ứng cũng rất chậm, lợi dụng điểm đó, trước khi nó kịp quay đầu lại, Nguyên Lạc liền nhảy lên cao và tung một cú đá như trời giáng. Cú đá đầy sức mạnh đó đã khiến cái đầu bằng đá của Bù Nhìn bay xa ra khỏi thân.

Trong 20 năm, ngoài việc được truyền cho kỹ năng Tự Nhiên Dung Thể, Nguyên Lạc còn được tập luyện nhiều loại võ thuật với Lão Sư. Sau ngần ấy năm, cậu cũng đã trở thành một võ sư tài giỏi được Lão Sư công nhận.

Cậu rất tự tin với sức mạnh của mình. Đối với cậu, đập vỡ một tảng đá là chuyện rất bình thường. Nhưng cũng vì cậu quá tự tin nên cậu đã chủ quan. Cậu tin rằng mình đã đánh bại được Bù Nhìn Đất nên đã quay mặt đi về phía quả táo. Đúng ngay lúc đó, cậu đã phải trả giá bằng một cú đấm của Bù Nhìn.

Nguyên Lạc bay thẳng vào vách tường của hang động. Nhờ vào thời gian tập luyện với Lão Sư, cơ thể của cậu cũng rắn chắc hơn người thường. Thông thường với cú đấm lúc nãy, xương cốt của người bình thường đã vỡ nát hết. Nhưng cậu thì chỉ thổ huyết và gãy vài cái xương thôi.

Nói là vậy nhưng Nguyên Lạc thật sự đã trọng thương và cũng đau đến mức muốn ngất xỉu. Nhưng gục ngã ở đây cũng có nghĩa là phí hoài 20 năm dưỡng dục của Lão Sư. Nghĩ như vậy, cậu cố gắng đứng lên và tiếp tục chiến đấu.

Còn về Bù Nhìn Đất, chúng vốn là sinh vật vô tri và không có sự sống, cho nên dù có mất đầu, chúng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu đến cùng. Đó cũng chính là ưu điểm của Bù Nhìn Đất. Nó tiến tới chỗ cái đầu, cầm lên và gắn lại vào thân giống như chưa có gì xảy ra. Sức mạnh của Giả Kim Thuật thật đáng kinh ngạc.

Với khả năng như vậy, Nguyên Lạc biết là nếu muốn đánh bại Bù Nhìn Đất, ít nhất là phải đập nát toàn thân nó. Nhưng với tình trạng hiện giờ của mình, cậu càng biết là khả năng đánh bại Bù Nhìn của mình rất là thấp.

Trong lúc cậu còn hồi phục sau chấn động, Bù Nhìn Đất liền tiến đến tiêu diệt cậu. Tuy đã bị thương và tốc độ đã chậm đi, nhưng cậu vẫn còn nhanh hơn Bù Nhìn. Ngay khi nắm đấm của Bù Nhìn vừa đưa đến mặt thì cậu đã kịp nhảy ra khỏi đó.

Dù là đã kịp thoát chết, nhưng cú nhảy vừa rồi càng khiến cho vết thương của cậu càng nặng hơn. Nguyên Lạc nhận ra là cậu không thể vừa né vừa chờ thời cơ nữa. Cơ thể càng đau càng khiến cậu không suy nghĩ được gì. Lúc này, cậu chỉ cố gắng nhớ những gì Lão Sư đã dạy.

Bù Nhìn Đất không để cho cậu có thời gian nghỉ ngơi, nó lập tức tiến đến chỗ cậu lần nữa. Nó vẫn tung ra một cú đấm đầy mạnh mẽ về phía cậu. Nhưng khác lúc nãy, lần này cậu không né tránh, cậu nhắm mắt đứng yên một chỗ và chờ cú đấm đó.

Rồi cậu bỗng mở mắt ra và giơ một tay lên. Như một kỳ tích, cậu đã chặn thành công nắm đấm của Bù Nhìn Đất, và chỉ với một tay thôi.

Cho dù Bù Nhìn Đất có vô hồn vô cảm đến đâu, nó vẫn làm ra cử động giống như một người đang bị cái gì đó làm cho ngạc nhiên. Nắm đấm bằng đá đủ đập nát mọi thứ đó đã bị chặn lại giữa chừng, hơn nữa lại bị chặn bằng một bàn tay của một người bình thường.

Vào thời điểm nhắm mắt, Nguyên Lạc chợt nhớ đến một bài học lúc nhỏ của mình với Lão Sư.

“Lạc Nhi, con có biết Khí là gì không?”

“Dạ, đó là thứ để chúng ta hít thở phải không ạ?”

“Đúng, nhưng chưa đủ.”

Lúc đó, Nguyên Lạc vẫn còn là đứa trẻ, cả 2 người đang đi dạo trên đỉnh núi. Sau khi hỏi, Lão Sư bắt đầu chỉ lên trời, chỉ vào những cành cây, và ngọn cỏ.

“Vạn vật trên đời đều có Khí bên trong. Khí từ tự nhiên như bầu trời, biển cả, và sông núi gọi là Thiên Khí. Khí đến từ các sinh vật như cây cỏ, muông thú thì gọi là Linh Khí. Khí tồn tại trong cơ thể con người gọi là Nhân Khí.”

Lão Sư bỗng dừng lại và chỉ vào người của Nguyên Lạc.

“Bình thường, con người chỉ có thể sử dụng được Khí bên trong cơ thể. Họ dùng Khí để tăng cường sức khỏe, sự linh hoạt, hay giúp hồi phục nhanh chóng hơn. Đó là những gì mà các võ sư hay làm. Nhưng Khí trong cơ thể của chúng ta cũng chỉ có giới hạn.”

Lão Sư liền quay người lại và một lần nữa chỉ lên trời.

“Nhưng Thiên Khí thì vô tận. Nếu con biết cách hấp thụ Thiên Khí, và biến chúng thành Khí của riêng con, con sẽ có nguồn cung cấp sức mạnh vô tận. Và những người có thể điều khiển được Khí chính là Thánh Khí Sư.”

“Vậy làm sao để hấp thụ được Thiên Khí? Nếu hấp thụ được thì con sẽ trở thành Thánh Khí Sư, phải không, Lão Sư?”

Mỗi lần Lão Sư nhắc về Thánh Khí Sư thì Nguyên Lạc đều trở nên háo hức.

“Từng cái một thôi. Đầu tiên, ta sẽ dạy con cách hấp thụ Khí từ tự nhiên. Sau đó, con phải tự học cách hợp nhất Thiên Khí và Nhân Khí để tạo ra một loại Khí của riêng con.”

“Vâng, thưa Lão Sư.”

Cách hấp thụ Khí từ tự nhiên chính là kỹ năng Tự Nhiên Dung Thể. Cậu đã hoàn thành được bước đầu tiên là hấp thụ Khí, nhưng còn bước thứ 2 là dung hợp Thiên Khí và Nhân Khí thì cậu vẫn chưa luyện thành.

Dung hợp Thiên Khí và Nhân Khí, ‘Thiên Nhân Hợp Nhất’ là một cảnh giới tối thượng mà các võ sư lão luyện luôn hằng mơ ước đạt đến. Với tuổi đời và kinh nghiệm của Nguyên Lạc thì để đạt được cảnh giới đó giống như là chuyện bất khả thi.

“Không phải là con không đạt được cảnh giới đó. Con là một thiên tài bẩm sinh hiếm thấy. Con chỉ cần một sự thúc đẩy và con sẽ ngộ ra cảnh giới đó thôi. Ta tin là con làm được.”

Vào lúc này, Lão Sư vẫn đứng trên cây cầu đá và nhìn xuống dưới hồ. Ông tuy không biểu lộ cảm xúc nhưng trong lòng ông vẫn đầy lo lắng.

“Nè, Bù Nhìn, ngươi có biết Khí là gì không?”

Với chấp niệm quyết không từ bỏ, không muốn phụ lòng Lão Sư, và quyết tâm trở thành Thánh Khí Sư của mình, Nguyên Lạc bắt đầu hấp thụ Khí từ mọi thứ xung quanh. Cậu hấp thụ đến mức cơ thể cậu không chịu nổi được nữa, nhưng cậu vẫn quyết không từ bỏ.

Cậu từ từ nhớ ra rằng, điểm quan trọng nhất của Tự Nhiên Dung Thể chính là thả lỏng cơ thể. Cứ để Khí đi qua cơ thể mình, và hấp thụ những thứ cần thiết cho cơ thể.

Cậu quyết định làm lần nữa, lần này cậu đứng yên tại chỗ và thả lỏng cơ thể, nhớ lại những lúc tại sao Lão Sư cho mình quỳ gối trước thác nước hàng giờ liền. Đó là để rèn luyện cho cậu cách thả lỏng cơ thể và hòa mình vào thiên nhiên.

Nguyên Lạc tiếp tục để Khí đi qua cơ thể mình, rồi cậu dùng chính Nhân Khí của mình dẫn dắt Thiên Khí len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể. Sử dụng Thiên Khí như là Nhân Khí, nhưng với Nhân Khí làm nguồn dẫn dắt. Và bước cuối cùng chính là biến Thiên Khí thành Khí của chính mình. Cậu đã ngộ ra được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Lúc này, Nguyên Lạc thấy mình được bao bọc trong một luồng Khí vô hình, và vết thương của cậu cũng đã bớt đau rất nhiều. Cậu cũng có thể thấy rõ vô số luồng Khí xung quanh mình, kể cả Khí của Bù Nhìn Đất.

Với nguồn sức mạnh vô tận từ Thiên Khí, cậu nghĩ là mình có thể làm được mọi thứ. Cậu liền tập trung Khí vào tay và chặn đứng được cú đấm của Bù Nhìn Đất một cách dễ dàng, rồi cậu tung ra một cú đấm cực mạnh vào người Bù Nhìn.

Trúng cú đấm của Nguyên Lạc, thân hình bằng đá và nặng ngang ngửa một con voi của Bù Nhìn Đất vẫn phải văng ra xa. Có lẽ với người bình thường, đó là chuyện không thể tin được.

Chưa dừng lại ở đó, ngay lúc Bù Nhìn Đất vừa đứng dậy, Nguyên Lạc liền lao đến và tung ra liên hoàn đấm vào người Bù Nhìn. Những cú đấm liên tiếp, đầy mạnh mẽ, và cực kỳ nhanh, Bù Nhìn Đất lúc này giống như là bao cát để cho cậu tập đánh.

Nguyên Lạc kết thúc bằng một cú đá cực mạnh ngay giữa ngực của Bù Nhìn. Lần này, chính Bù Nhìn Đất bay thẳng vào tường của hang động. Khiến hang động rung chuyển dữ dội.

Sau những đòn đánh đó, thân hình bằng đá của Bù Nhìn bắt đầu vỡ vụn ra, nhưng nó vẫn tiếp tục đứng dậy được. Khả năng của Bù Nhìn Đất giúp chúng dù bị thương thế nào cũng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

Nếu tiếp tục như vậy, thể lực của Nguyên Lạc có thể sẽ cạn kiệt trước khi đánh bại được Bù Nhìn Đất. Cậu biết rằng, cậu cần phải đánh nát cơ thể của Bù Nhìn chỉ trong một chiêu.

Để làm điều đó, cậu tiếp tục hấp thụ Khí từ xung quanh nhiều nhất có thể và biến nó thành Khí của mình. Cậu biến đổi Khí của mình nhiều đến nổi Khí của cậu bắt đầu tràn ra ngoài cơ thể. Thậm chí bây giờ Khí của cậu đã có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Khí của Nguyên Lạc bốc lên trên đỉnh đầu cậu, chúng ngày càng dày đặc và bắt đầu định hình lại. Chúng định hình thành một con thú có thân hình giống như một con khủng long với cái đuôi dài đầy gai nhọn trải dài từ lưng xuống đuôi, cơ thể bao phủ bởi một lớp vảy như loài cá, cùng đôi cánh to khổng lồ và một cặp sừng dài nhọn trên đầu. Nó là một con Rồng.

“Khí này… như một con mãnh thú muốn nuốt trọn cả trời đất…”

Lão Sư vẫn đang đứng tập trung nhìn xuống dưới hồ, thì bỗng một luồng Khí xung thiên làm ông phải kinh ngạc.

“Con thú này muốn bay lượn tung hoành trên bầu trời, vùng vẫy cả một vùng biển, trên mặt đất cũng không có gì cản được nó, uy phong lẫm liệt hơn bất kỳ loài động vật nào, ngạo nghễ như một bậc đế vương. Đây là… Long Khí… là Khí của thằng bé sao?”

Sau khi kết hợp Thiên Khí và Nhân Khí, Nguyên Lạc đã tạo ra được Khí của riêng mình, đó chính là Long Khí. Khí của cậu lớn và mạnh mẽ đến nỗi, cả Lão Sư đang đứng bên ngoài hang động cũng cảm nhận được.

Tiếp theo, cậu thu tất cả Khí vô người và tập trung hết vào cánh tay phải của mình.

“Đây là tuyệt kỹ đầu tiên của ta. Ta sẽ gọi nó là Tiềm Long Du Thiên.”

Nguyên Lạc dùng hết sức tung cánh tay phải của mình về phía Bù Nhìn Đất. Toàn bộ Khí của cậu cùng lúc xuất ra tạo thành hình con rồng cứ như muốn nuốt trọn mọi thứ trên đường đi. Long Khí đó bay rất nhanh đến thẳng chỗ Bù Nhìn.

Bù Nhìn Đất dù đã kịp phản ứng và chuẩn bị đỡ đòn, nhưng Long Khí đó quá mạnh. Long Khí hủy diệt mọi thứ trên đường đi và cuối cùng đã nuốt trọn luôn cả Bù Nhìn. Toàn bộ thân hình bằng đá bị cuốn vào luồng Khí và bị đánh nát vụn.

Không chỉ dừng ở đó, Long Khí vẫn tiếp tục bay thẳng vào tường của hang động và tạo ra vụ nổ lớn chấn động cả hang động. Toàn bộ hang động bắt đầu rung chuyển mạnh và đổ sập xuống đầu của Nguyên Lạc.

Đứng bên ngoài, Lão Sư cũng cảm nhận được vụ nổ Khí lớn và sự rung chuyển mạnh ảnh hưởng đến cả ngọn núi. Ông càng ngày càng lo lắng hơn.

--------------------------------------------------

Bên ngoài ngọn núi, trăng đã lặn lâu rồi, bình minh sắp hé dạng, mặt trời sắp sửa mọc. Nhưng Lão Sư lại thấy một ánh sáng bắt đầu le lói từ giữa hồ. Nó bắt đầu lan ra, càng lúc càng sáng, cho đến khi cả hồ đều tỏa sáng lạ thường.

Và rồi từ giữa mặt hồ, một cánh tay trồi lên và cầm chặt trong tay là một quả táo vàng tỏa sáng. Quả táo tỏa sáng cả ngọn núi, sáng rực như mặt trời đã mọc lên giữa hồ. Và trên khuôn mặt của Lão Sư thì lại nở nụ cười mãn nguyện…